Lão công là zombie vương

Chương 81 : ♦ Chương 81

CHƯƠNG 81: ÔN BĂNG VŨ “Vậy tốt, chúng ta liền tìm một căn cứ khác rồi xem sao.” Chỉ cần có thể tìm được người, cô nhất định sẽ đền bù tổn thất cho hai mẹ con họ. Từ Lỵ đáp ứng, mắt nhìn bốn phía rồi xuất phát đến căn cứ tiếp theo. Tuy rằng cô để Từ Lỵ tìm kiếm, nhưng cô có thể cảm nhận được tinh thần của Từ Lỵ yếu đi rất nhiều, đợi đến căn cứ kế tiếp, cô ấy đã rã rời ngồi trên xe, có lẽ là cô ấy dùng năng lượng quá độ, Lạc Nhạn móc tinh hạch trong người ra đưa cho Từ Lỵ. Từ Lỵ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, hiển nhiên có chút không hiểu, dù sao cô cũng biết thông tin về tinh hạch nên hiểu được tầm quan trọng của nó. Phải biết rằng, một viên tinh hạch cấp một có thể đổi được một miếng bánh mì, đối với Từ Lỵ một viên tinh hạch cô cũng không tìm nổi. Nghĩ đến lúc ở căn cứ trước, Lạc Nhạn không nháy mắt một cái mà đã lấy ra được nhiều đồ ăn như vậy, bây giờ cô ấy vừa ra tay là mấy viên tinh hạch, Từ Lỵ có chút suy đoán trong lòng nhưng cũng không dám để Lạc Nhạn biết, chỉ là âm thầm phỏng đoán. Bất quá không thể bỏ qua việc cô rất cảm kích Lạc Nhạn. Lạc Nhạn có chút không thoải mái mà nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như lần này không gặp được Từ Lỵ thì việc tìm Lạc Dật quả thật rất khó khăn. Cũng không biết bọn Lạc Dật có tách nhau ra không, nơi này nói ít cũng có tới năm cái căn cứ, dù mỗi căn cứ cách nhau rất xa nhưng vẫn như cũ liên quan đến nhau. Chỉ cần bọn Lạc Dật không đi xa chỗ này, cô tin tưởng chỉ cần mấy ngày là có thể tìm ra họ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ không rời khỏi căn cứ. Lạc Dật cũng không phải người ngốc, nếu không thì không có khả năng phát triển Lạc thị lớn mạnh như vậy, mà Kim Ngọc với Lê Tử thì lại càng khôn khéo, có bọn họ ở đó cô cũng không quá lo lắng, ngược lại là Lôi Nặc, không biết đến cùng anh ấy như thế nào, hôm đó cứ rời đi như vậy, giờ nghĩ lại, trong lòng có chút không thoải mái. Ngày đó Lôi Nặc để cho cô rời đi trước, cô nghĩ có lẽ anh ấy cũng tới Kiến Châu, không chừng anh ấy đang ở một góc nào đó ở Kiến Châu. Nghĩ một chút liền khiến Lạc Nhạn không thể chờ đợi, lấy giấy bút bên trong Tử Ngọc ra, tiện tay vẽ hình dáng của Lôi Nặc, đưa cho Từ Lỵ, “Còn có người này, nếu như chị nhìn thấy thì nhất định phải nói cho em biết.” Từ Lỵ gật đầu, lấy bức chân dung của Lôi Nặc nhìn kỹ, sau đó nhớ kỹ trong đầu, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại để ghi nhớ. Nghỉ ngơi trong xe nửa ngày, lúc này Từ Lỵ mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, liền tiếp tục lái xe. Có Từ Lỵ lái xe nên có thể tránh được zombie ở khắp nơi, cho dù zombie có phát hiện ra bọn họ thì cũng sẽ bị bỏ rơi phía sau. Từ Lỵ nhìn thì có vẻ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng tốc độ lái xe thì cực kỳ kinh khủng, không thể dùng từ nhanh để hình dung được nữa. Lạc Nhạn mới đầu có chút không thoải mái, nhưng một lúc sau thì cũng quen, cô lấy đồ ăn đưa cho Tinh Tinh và Từ Lỵ, từ lúc ở căn cứ trước bắt giao đồ để được vào, cô đã nhìn ra bọn họ không có tìm được đồ ăn, hơn nữa từ lúc đó đến bây giờ cũng không thấy họ ăn gì. Tinh Tinh rất lễ phép, sau khi cầm miếng bánh mì cũng không nói từ chối, chỉ nói cám ơn, sau đó yên tĩnh ngồi ăn. Nhìn bộ dáng này có lẽ trước tận thế cô bé không phải ở gia đình bình thường, Lạc Nhạn khó có khi cảm thấy hứng thú, nhìn Từ Lỵ đang nghiêm túc ngồi phía trước, “Hai người sao lại lưu lạc tới đây? Chỉ có hai người thôi sao?” “Đúng vậy.” Trên mặt Từ Lỵ hiện lên vẻ cô đơn, qua một hồi lâu mới mang theo nụ cười nhạt nhìn vào kính chiếu hậu, “Kỳ thật chúng tôi có thể sống tới bây giờ cũng là một kỳ tích.” Lạc Nhạn mím môi, nhìn Từ Lỵ, lúc này mới gật đầu, “Hai người ở đâu?” “Ở Đế Đô.” “Đế Đô?” Lạc Nhạn nhíu mày, “Ở Đế Đô sẽ không hỗn loạn mới đúng a.” Lạc Nhạn nhớ tới kiếp trước có nghe nói qua, căn cứ Đế Đô là căn cứ kiên cố nhất trên thế giới, cho nên bây giờ cô nghe Từ Lỵ nói như vậy mới có chút hoài nghi. Từ Lỵ cười khẽ, trong mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh đã được che giấu đi, có chút cô đơn nói ra, “Sau khi bùng phát dịch zombie, những người cao tầng ở Đế Đô hạ lệnh, thanh lọc tất cả mọi người, ngoại trừ những người cao tầng cùng những người có năng lực, những người còn lại bình thường giống như chúng tôi cùng với người già, toàn bộ bị đuổi ra khỏi Đế Đô.” Đến lúc bọn họ rời đi, thì những Dị năng giả liền tiến vào Đế Đô, đây cũng là chỗ kinh khủng của Đế Đô, nghĩ đến ngày đó, bọn họ chưa kịp thoát khỏi cơn ác mộng về zombie, liền bị trục xuất, thân thể Từ Lỵ khẽ run, bọn chúng muốn mọi người đi chết. Vừa mới bắt đầu cô còn có chút không hiểu, nhưng sau khi trải qua hai tháng, cô đã thấy rõ thế giới này đã thay đổi, không còn tốt đẹp như trước kia nữa. Mạng sống của con người đã không còn giá trị, nhưng lúc đó cô lại không thấy rõ, bất quá bây giờ vẫn còn kịp, có thể nhìn rõ thế giới này đã đồi bại như thế nào, ở trên thế giới này cũng không còn người nào để ý đến tính mạng của mẹ con họ, như vậy thì cô chỉ thể dựa vào chính mình, bảo vệ thật tốt Tinh Tinh, vô luận như thế nào cũng không thể để Tinh Tinh xảy ra chuyện. Lạc Nhạn chau mày, cô không hề nghĩ đến điểm này, lúc trước chỉ nghe nói Đế Đô có bao nhiêu cường thịnh, nhưng chưa bao giờ nghe qua Đế Đô cũng có một mặt bẩn thỉu như vậy. Cô nhịn không được mà thở dài, nói như vậy, ở Đế Đô còn không bằng ở địa phương bình thường, chí ít bọn họ sẽ không bị đuổi đi, nếu muốn tránh trong phòng cũng không ai nói nhiều hơn một câu. “Kỳ thật như vậy cũng tốt, có thể khiến chị nhìn rõ rất nhiều chuyện, cũng nhìn rõ rất nhiều người.” Từ Lỵ nhìn phía trước, đôi mắt có chút mê mang, giống như muốn nhìn một cái gì đó ở xa xăm. Lời này khiến Lạc Nhạn có chút sững sờ, mắt nhìn qua Từ Lỵ, cô ấy cũng là người trải qua sự cố, nhưng cô cũng không hỏi thêm, nghĩ đến có lẽ cô ấy không muốn nói, cô cũng chỉ đành nhìn ra bên ngoài. Mà vừa nhìn ra ngoài lại khiến Lạc Nhạn trừng lớn hai mắt. “Từ Lỵ, chị nhìn một chút xe đối diện có ai?” Lạc Nhạn nói khiến Từ Lỵ hồi hồn, sau đó nhìn qua chiếc xe kia, qua một lúc lâu mới hơi nghi hoặc nói ra, “Ba nam một nữ, nhưng không có người mà em muốn tìm.” Lạc Nhạn hơi trầm mặc, cô lại họa ra một bức chân dung đưa cho Từ Lỵ, “Chị xem có phải có cô gái này không?” Từ Lỵ nhìn qua, lại đối chiếu với người trong xe kia, lúc này mới gật đầu. Lạc Nhạn trừng mắt lên, tay nắm  chặt thành quyền, “Lái qua.” Lạc Nhạn nghiến răng nghiến lợi nói ra, cô vốn cho rằng Lam Tiếu Tiếu sẽ ở bên cạnh đám người Lạc Dật, cho nên cũng không quá để ý, nhưng không ngờ ở chỗ này lại thấy được ả ta, cái này khiến Lạc Nhạn cảm thấy bất thường trong lòng. Nếu như cô đoán không sai, người ở bên cạnh Lam Tiếu Tiếu lúc này là Ôn Băng Vũ. Chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy hai người bọn chúng đã gặp nhau. Ôn Băng Vũ ở đây kiến tạo căn cứ, căn cứ của hắn tên là Băng Vũ, là một trong năm cái căn cứ ở đây, căn cứ của hắn so với cái vừa rồi lớn hơn mấy lần, Dị năng giả bên trong cũng mạnh hơn. Từ Lỵ cái gì cũng không nói, quay đầu xe, lái qua hướng chiếc xe đang chở Lam Tiếu Tiếu. Cô có thể cảm giác được khí tức trên người Lạc Nhạn đang thay đổi, cũng biết rõ có lẽ nữ nhân kia không đơn giản, cho nên cô chạy rất nhanh, vượt qua đám zombie, trực tiếp chặn đầu xe của bọn chúng, buộc chúng phải ngừng lại. Chờ đến khi Từ Lỵ dừng xe, thì xe của Ôn Băng Vũ lúc này mới thắng gấp. “Con đàn bà xấu xí kia, muốn chết phải không?” Một nam nhân lực lưỡng chỉ vào Từ Lỵ mắng to, cả khuôn mặt đều tức giận.