Lão công là zombie vương
Chương 82 : ♦ Chương 82
CHƯƠNG 82: THÀNH ZOMBIE
Edit: Lan Anh
“Muốn chết thì lăn qua một bên, đừng có hại tụi tao.” Nam nhân ngồi trên ghế lái cũng mắng chửi, mắt nhìn chằm chằm Từ Lỵ, giống như muốn đem cô ra mà lột da sống.
Từ Lỵ hé miệng nhìn Lạc Nhạn ngồi phía sau.
Lạc Nhạn cười lạnh, mở cửa xe ra, trực tiếp đi đến chỗ xe của Ôn Băng Vũ.
Mà sau khi Lạc Nhạn bước xuống xe, người ngồi trên xe lúc này mới phát hiện ra cô, trên mặt hoàn toàn là kinh ngạc, đặc biệt là Ôn Băng Vũ đang ngồi hàng ghế sau, cũng sững sờ nhìn Lạc Nhạn, thẳng đến lúc cô đi đến gần xe mới phản ứng lại, nhưng sau khi kịp phản ứng thì trên mặt cũng chỉ toàn là chán ghét, tay ôm chặt lấy Lam Tiếu Tiếu.
So sánh với Ôn Băng Vũ, thì trên mặt Lam Tiếu Tiếu không chỉ thể hiện sự chán ghét mà còn có thù hận, ngày đó vết thương Lạc Nhạn rạch trên mặt đã lành, chỉ còn một chút dấu vết, tuy vậy vẫn làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Cô ta trợn tròn mắt, sau đó bổ nhào vào trong ngực Ôn Băng Vũ, khóc ồ lên.
“Các người không có gì muốn nói sao?”
“Nói với cô? Chúng tôi chẳng có gì để nói.”
“Ôn Băng Vũ, không lẽ ngươi đã quên, ngươi là vị hôn phu của ta a?” Lạc Nhạn nâng cao giọng, mắt nhìn Ôn Băng Vũ không bỏ sót một tia cảm xúc nào trên mặt hắn.
Ôn Băng Vũ cười lạnh, cảm giác được người trong ngực cứng đờ, trong lòng càng thêm không vui, “Lạc Nhạn, cô ăn nằm với bao nhiêu người, có tư cách gì mà đòi làm vị hôn thê của tôi? Nếu như tôi không nể tình anh hai của cô, tôi tuyệt đối sẽ không cùng cô đính hôn.” Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là khuất nhục, nếu như không phải vì chuyện này thì hắn đã sớm ôm được mỹ nhân về nhà.
“Ôn Băng Vũ, ngươi nói ra câu này không cảm thấy chột dạ sao?” Lạc Nhạn nhíu mày nhìn nam nhân trước mắt.
Vốn cho rằng khi nhìn thấy hắn lần nữa, nghe được câu nói của hắn, cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ thật sự đối diện, mới thấy rõ rằng cô cũng chẳng có cảm giác gì, chắc do không còn thích, nên lấy đâu ra thù hận? Nếu như nói có thù hận thì cũng bởi vì bọn chúng đã hại chết cô.
Có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu, cô nghĩ rằng hắn là nam nhân của mình, mà nam nhân của mình bị người khác cướp đi, tất nhiên sẽ có cảm giác phẫn nộ.
Ôn Băng Vũ mím môi, nhìn Lạc Nhạn thật sâu, hơi buông Lam Tiếu Tiếu ra, cảm thấy cô ấy hơi run lên, Ôn Băng Vũ mới vỗ vỗ tay Lam Tiếu Tiếu trấn an một chút, lúc này nhìn về phía Lạc Nhạn, “Hôm nay cô cũng ở đây, chúng ta nói thẳng ra hết đi.”
“Người mà tôi yêu thật sự là Lam Tiếu Tiếu, cho tới bây giờ vẫn là cô ấy, cô ấy thiện lương ôn nhu hào phóng, mặc dù nghèo nhưng cô ấy vẫn giữ được tính cách ban đầu, còn cô? Cô là người có thân phận cao quý nhưng lại là một phế vật, phế vật thì cứ là phế vật đi, lại còn cùng nam nhân khác ăn nằm không rõ ràng, người giống như cô, nếu như tôi cưới cô thì khác gì Ôn Băng Vũ này là người ngu đội đầy nón xanh?”
Nghĩ đến Lạc Nhạn luôn điêu ngoa, cùng với ảnh chụp thấy được trong tay Lam Tiếu Tiếu, hắn cảm giác được cả người mình đều không tốt.
Cũng may là hắn đã nhìn thấu được con người của Lạc Nhạn, nếu không nhất định sẽ bị cô ta lừa, nữ nhân này lúc nào cũng làm biểu tình vô tội, nhưng sau lưng lại dơ bẩn không chịu nổi.
“Tôi đã rõ.” Lạc Nhạn cười khẽ, gật gật đầu, nhìn về phía Lam Tiếu Tiếu, “Anh hai của tôi đâu?”
Lúc này trên người cô ta vẫn mặc bộ quần áo lúc mới tách ra với Lạc Nhạn, vết bẩn trên mặt vẫn chưa được rửa sạch sẽ, nếu như cô đoán không sai, nhất định vừa rồi Lam Tiếu Tiếu ở cùng một chỗ với anh hai, vừa vặn lại gặp được Ôn Băng Vũ, mặc dù hắn ta có chút đáng ghét, nhưng không thể không nói rằng thái độ hắn đối đãi với người hắn thích rất tốt.
Chỉ cần là nữ nhân mà hắn nhận định, tỷ như Lam Tiếu Tiếu, hắn sẽ móc tim móc phổi ra mà đối tốt với cô ta, cứ coi như đồ ăn khan hiếm, nhưng hắn vẫn sẽ như cũ thỏa mãn cô ta, ăn mặc cũng sẽ không thiếu gì.
Cho nên nhìn thấy quần áo hiện tại của Lam Tiếu Tiếu, Lạc Nhạn có thể đoán chắc chắn như vậy.
Sau khi cảm thấy Lam Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, Ôn Băng Vũ liền tự nhiên ôm cô ta vào lòng, “Cô đừng có mà uy hiếp cô ấy, có chuyện gì thì cứ tìm tôi mà hỏi.”
“Con mắt nào của ngươi thấy tôi uy hiếp cô ta?” Lạc Nhạn cười yếu ớt, nhìn khuôn mặt chán ghét của Ôn Băng Vũ, chút không cam lòng còn tồn tại trong lòng nháy mắt vỡ vụn.
“Con mắt nào của tôi cũng thấy.” Ôn Băng Vũ hừ lạnh, rõ ràng như vậy làm sao hắn không thấy?
“Nếu như cô muốn cứu anh hai của cô thì tốt nhất nói chuyện khách khí một chút, cô còn dám đe dọa Lam Tiếu Tiếu lần nữa thì tôi sẽ cho cô biết chết thảm là như thế nào.”
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Nhạn mím môi nhìn chằm chằm Ôn Băng Vũ, “Anh hai của tôi đâu?”
Ôn Băng Vũ không nghĩ rằng sau khi Lạc Nhạn nghe hắn nói vậy mà vẫn có thể bình tĩnh lạnh lùng đứng đó, ngược lại khiến hắn có chút sững sờ, bất quá hắn cũng rất nhanh phản ứng lại, chỉ chỉ đằng sau lưng, “Bọn họ đi vào thành zombie.”
“Không có khả năng.” Thành zombie, đây chính là nơi zombie tập hợp lại, nghe nói nơi đó có năng lượng nồng nặc nhất, cho nên dù không có thịt người nhưng zombie vẫn tập trung lại đó rất nhiều, mà zombie ở trong đó đều đói bụng đã lâu, nếu như có người nào đi vào thì hiển nhiên sẽ bị xé nát.
Cái đó chưa đủ, cô còn nghe nói thành zombie là nơi sản sinh ra zombie cấp cao.
Bởi vì bọn chúng hấp thụ năng lượng nên khả năng tăng cấp nhanh hơn so với ăn thịt người, điều này cũng khiến chúng nhanh chóng mạnh lên.
Trừ phi bọn Lạc Dật điên rồi, nếu không không thể nào bước vào thành zombie.
Không, nhất định là Ôn Băng Vũ đang gạt cô.
Nhìn thấu tâm tư của Lạc Nhạn, Ôn Băng Vũ cười lạnh, “Bọn họ nghe nói có một nữ nhân có dị năng hệ thủy đi vào thành zombie, thế là bọn họ tưởng người đó là cô, ngay lập tức tiến vào đó.”
Sắc mặt Ôn Băng Vũ có chút khó coi, thật ra hắn gặp được bọn họ lúc đi trên đường, nhưng khi gặp được thì hắn trực tiếp mang Lam Tiếu Tiếu đi, nên không có đi theo bọn họ chịu chết.
Kỳ thật đối với Lạc Dật hắn cũng có chút hảo cảm, lúc trước nếu như không nhờ có Lạc Dật thì tập đoàn Ôn thị của hắn cũng đã phá sản.
Nhưng cuối cùng không phải hắn đã tuân theo ước định, đó là đính hôn với Lạc Nhạn sao?! Coi như hai người cũng đã thanh toán xong nợ nần.
Nếu như có đủ khả năng, hắn cũng có thể xem xét phần nhân tình kia mà giúp một chút, nhưng đáng tiếc, chuyện này hắn bất lực.
Lạc Nhạn không ngừng thở dốc, nếu như thật sự là như vậy, khác gì nói bọn Lạc Dật toàn là kẻ ngu? Nghe được người có dị năng hệ thủy thì liền coi là cô, khiến cô nhịn không được mà muốn gào thét.
Bất quá dị năng hệ thủy trên thế giới này cũng không nhiều, cũng khó trách bọn Lạc Dật sẽ nóng nảy.
Lạc Nhạn nhìn chằm chằm hai người bọn chúng một cái, nếu như không phải đang lúc cấp bách, cô khẳng định sẽ đánh nhau với chúng, nhưng bây giờ không có thời gian, nếu như bọn Lạc Dật xảy ra chuyện, khẳng định cô sẽ hối hận đến chết, “Anh hai tôi đã đi bao lâu rồi?”
“Khoảng 30 phút.”
Lạc Nhạn lúc này mới quay lại xe, nhưng đi được nửa đường thì không nhịn được mà dừng bước, nhìn về phía Ôn Băng Vũ, “Nữ nhân bên cạnh ngươi là loại mặt hàng gì, ngươi tốt nhất nên tra rõ một chút, đừng đợi đến lúc bị người ta hại chết mà không biết vì sao.”
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương