Lão công là zombie vương

Chương 80 : ♦ Chương 80

CHƯƠNG 80: HỮU KINH VÔ HIỂM Edit: Lan Anh Nhưng sau khi Từ Lỵ đưa ra yêu cầu này, lại khiến hảo cảm trong lòng Lạc Nhạn không còn sót lại chút gì. Nhắc tới cũng là vì cô ấy mang theo đứa nhỏ, tất nhiên sẽ vì đứa nhỏ mà quyết định, như thế cũng không có gì đáng trách. Từ Lỵ tất nhiên cũng hiểu rõ, cô có chút lúng túng, kỳ thật cô cũng đã nhìn ra, năng lực của Lạc Nhạn không tầm thường, quan trọng nhất là cô ấy có đồ ăn, chỉ cần hai điểm này là có thể khiến vô số người nguyện ý đi theo, mà cô là một trong số đó. Từ Lỵ cũng nói bọn Lạc Dật không có ở đây, Lạc Nhạn cũng không muốn lãng phí thời gian, vốn muốn rời đi ngay, nhưng màn đêm đã buông xuống, nếu như rời đi vào ban đêm thì có chút nguy hiểm, đặc biệt bọn họ còn mang theo một đứa bé. Cho nên ba người tìm một địa phương, tùy tiện nghỉ ngơi một đem, đợi đến sáng sớm hôm sau mới rời đi. Đây là cái căn cứ thứ nhất ở Kiến Châu, cũng là cái nằm ở phía ngoài cùng. Kiến Châu rất lớn, cũng không chỉ có mỗi cái căn cứ này, Lạc Nhạn nghĩ mình nên tìm căn cứ tiếp theo, chẳng qua dựa vào đôi chân này thì có chút lãng phí thời gian. Sau khi do dự thì cô vẫn để Từ Lỵ tìm kiếm bốn phía, nhìn xem nơi nào để xe mà ít người canh giữ. Lúc này Từ Lỵ cũng thể hiện được chỗ tốt của mình. Căn cứ này có không ít xe, còn có một nhóm xe đã được cải tiến, nếu như muốn rời đi thì nên lấy xe được cải tiến, nó tương đối an toàn. Nói suy nghĩ của bản thân cho Từ Lỵ, Từ Lỵ đáp ứng, mắt không ngừng dò bốn phía, tìm góc chết cùng với lộ tuyến để rời khỏi căn cứ, qua một lúc lâu mới gật đầu với Lạc Nhạn, “Có hai con đường để rời đi.” “Cô chỉ huy, tôi hành động.” “Được, trong đó có một con đường nhất định phải đi qua cổng chính, nhưng nơi đó được canh gác rất cẩn thận, muốn đi ra ngoài có chút khó khăn, còn có một đường khác, nhưng nếu muốn đi ra ngoài thì phải đập vỡ tường, nơi đó thì ít người canh gác, chỉ cần đập vỡ là có thể chạy ra.” Cô cũng đã suy tính rất kỹ lưỡng, vách tường kia cũng không dày, nếu như chỉ cần đánh tập trung vào một điểm, cô tin chắc cái xe cải tiến có thể phá tan bức tường đó. Lạc Nhạn mím môi, “Cô lái xe đi.” Từ Lỵ gật đầu, mang theo Lạc Nhạn, bắt đầu tìm chỗ để xe. Người canh gác ở đó thì không cần phải nói, nhiều hơn những chỗ khác gấp mấy lần, nhưng có thủ kín hơn nữa cũng vô dụng. Bởi vì nơi này Từ Lỵ có thể nhìn xuyên thấu, lại cộng thêm năng lực của Lạc Nhạn, căn bản không cần tốn quá nhiều sức, là có thể giải quyết đám canh gác kia. Chờ đến lúc bọn hắn té xỉu trên đất, ba người lúc này mới tiến vào, tùy ý tìm một chiếc xe, chuẩn bị rời đi. Từ Lỵ hít vào một hơi, nhưng cô cũng không nóng nảy, dù sao cũng cùng nhau đi tới, cô đã chạy qua vô số lần, mắt nhìn về phía Lạc Nhạn, “Ngồi vững.” Lạc Nhạn gật đầu, tay nắm chặt đồ nắm tay, mà Tinh Tinh ở một bên, thân thể càng căng thẳng, trên mặt lại mang theo ngưng trọng, bộ dáng đó, thật khiến Lạc Nhạn có chút dở khóc dở cười, còn chưa kịp mở miệng thì xe đã chạy. Vừa rồi còn thấy Từ Lỵ có chút ôn tồn lễ độ, cả người đều có khí tức của phu nhân, nhưng lúc này chạy xe, chỉ có thể nói hai chữ điên cuồng, xe trong nháy mắt phóng ra ngoài. Cái tốc độ này, Lạc Nhạn biến sắc. thân thể căng thẳng gồng mình để giữ vững. Mà sau khi xe chạy ra ngoài, vốn người ở bên ngoài đều trong tình trạng hữu khí vô lực, trong nháy mắt giống như được tiêm thuốc, khi xe sắp đụng trúng bọn hắn, đều nhanh chóng nhảy qua một bên, tràng cảnh thật kinh dị. Chờ đến sau khi xe đi qua khỏi thì đám người đó mới đi ra, khoa tay múa chân với cái xe cải tiến của Lạc Nhạn, “Điên rồi sao? Thế mà dám tăng tốc độ ở trong này, coi như các ngươi muốn chết cũng đừng có kéo người ta theo.” “Thật là, đến cùng là người nào a.” Mà ngay lúc bọn hắn đang mắng chửi thì xe đã chạy ra được một đoạn lớn, tim Lạc Nhạn đập rộn lên, rõ ràng nơi này có rất nhiều đường, cũng có không ít người, nhưng tốc độ lái xe của Từ Lỵ thật sự rất nhanh, hơn nữa dường như cô ấy cũng không hề nao núng hay do dự, cũng không có bất kỳ sự trì hoãn nào, trực tiếp lái qua. Coi như con đường này có trăm ngàn người, sợ là cũng không có ai có gan dám chạy nhanh như vậy. Vừa mới đầu mấy tên canh gác xung quanh có chút hoảng hốt, đợi đến lúc đi đến chỗ đỗ xe kiểm tra thì thấy thiếu mất một chiếc, lúc này mới thông báo ra ngoài. Dù sao đối với căn cứ, thiếu đi một chiếc xe cũng là việc đại sự, đặc biệt là xe cải tiến, dù sao vào thời khắc mấu chốt cũng còn có thứ để rút lui. Cho nên sau khi xác định mất xe, không ít người đã chạy tới hướng này. Lạc Nhạn nhìn vào kính để xem phía sau, sau khi thấy mấy chục Dị năng giả, cái trán cũng toát mồ hôi lạnh, so với ngồi trên xe, cô nguyện ý xuống xe đánh nhau với Dị năng giả, với kỹ thuật lái xe của Từ Lỵ,  thật sự trái tim của Lạc Nhạn đã dâng lên đến cuống họng. Ngay lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì thấy xe đi vào một cái hẻm nhỏ, phía trước lại là ngõ cụt, sắc mặt Lạc Nhạn lại thêm thay đổi. Trọng điểm là không thấy Từ Lỵ giảm tốc độ lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn, xông thẳng về phía trước, Lạc Nhạn sợ đến mức muốn thét lên. Mà đám người đi theo phía sau thấy cảnh này, lập tức lộ ra tình thế bắt buộc, tới gần chỗ Lạc Nhạn. Lạc Nhạn chau mày, cắn môi dưới, tay nắm thành quyền, mắt nhìn về phía Từ Lỵ đang ngồi ở ghế lại, thấy cô hơi chau mày, không có chút gì là sợ hãi, lo lắng trong lòng tự dưng cũng biến mất. Lạc Nhạn nhắm mắt lại, mắt nhìn về phía trước. Mà đúng lúc này xe cũng đâm vào vách tường. Xe chấn động một chút, Lạc Nhạn còn chưa kịp kinh ngạc thì vách tường trước mặt đã bị phá tan, xe chạy ra ngoài, mà sau khi chạy qua thì đá từ trên rơi xuống, nện lên xe. Nếu như là xe cá nhân bình thường thì sợ rằng đã bị đá đập hư, cũng bị buộc phải ngừng lại, cũng may đây là xe cải tiến, cho nên trong tình huống này, không có bị buộc ngừng, mà ngược lại chạy xuyên qua đống đá, đáp xuống đất. Cơ hồ như xe không hề dừng lại, cứ như mũi tên rời cung, bắn ra ngoài. Thấy cảnh này đám người phía sau phát ra tiếng kêu, chỉ là khi bọn hắn tiến lên thì xe đã rời đi, mắt thấy zombie ở bên ngoài đang nhanh chóng chạy lại đây, mấy người kia thầm hận, mắng mấy người Lạc Nhạn vài câu, lúc này mới cho người trông coi lỗ hổng này, rồi một bên kêu mấy người dị năng hệ thổ tới tu sửa. Sau khi xe rời khỏi căn cứ, Lạc Nhạn xụi lơ ngồi ở sau xe, nhẹ nhàng thở ra, nhìn Từ Lỵ, lại nhịn không được mà thở dài. “Không nghĩ đến dị năng này của tôi, cũng có thể dùng được trong lúc quan trọng.” Từ Lỵ mím môi, mắt nhìn phía trước, kỳ thật từ lúc bắt đầu cô đã có chút cam chịu, dù sao có thể nhìn được mọi thứ cũng không có tác dụng gì, đặc biệt là khi gặp được zombie, chỉ có thể bị giết. Lạc Nhạn vô lực lên tiếng, nhìn qua bên kia, Tinh Tinh cũng vô cùng vinh hạnh có biểu hiện giống Lạc Nhạn. “Nếu như ở ngoài căn cứ, cô có thể thấy hết mọi thứ trong căn cứ không?” Từ Lỵ hơi do dự một chút, “Nếu như giống cái căn cứ vừa nãy, thì không có vấn đề gì.” Cái căn cứ vừa nãy không lớn, cho nên chỉ cần nhìn một vòng là có thể thấy rõ tình huống bên trong.