Vạn biến hư ảo
Chương 1 : tai họa
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Dáng người cao 1m8, mái tóc đen buộc gọn thả dài sau lưng, gương mặt yêu nghiệt lúc nào cũng nở một nụ cười tà tà, và bộ dáng âm dương quái khí của hắn càng được nổi bật lên bởi đuôi mắt dài, mắt phương mày ngài, đôi môi mỏng lá liễu, dù không đánh son nhưng lại đỏ thắm, là nam nhân nhưng nhìn hắn còn đẹp hơn những cô minh tinh, thần tượng nổi tiếng ngoài kia.
Khoác lên người bộ hán phục màu trắng xám có thêu một chữ Thập Tam màu đỏ như máu, nhìn thoáng qua rất giống với thiếu gia của gia tộc lớn, tiền tiêu không hết. Nếu không phải Dương Tuấn Vũ cảm nhận được cấp độ sức mạnh của những kẻ này, hắn có lẽ sẽ bị bộ dáng hư nhược kia lừa gạt.
Nhưng có biết bây giờ cũng không có cách nào để đối phó, hắn có thể giả chết nhưng tim thì không thể bắt nó ngừng đập, chưa kể tiểu Tuyết e rằng đã bị đám đó phát hiện. Theo như Triệu Cơ nói, Thử Tầm Hoan mặc dù không có sức mạnh quá lớn nhưng nó lại rất quý giá bởi khả năng truy tìm bảo vật của mình, nếu bị để mắt đến chắc chắn sẽ bị người khác tìm cách cướp đoạt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, đám đông hơn mười người kia không để ý đến bất cứ thứ gì khác mà lập tức thẳng hướng Dương Tuấn Vũ đang nằm trên đất mà cấp tốc tiến tới.
Say khi phong tỏa hết mọi lối thoát, một tên cận vệ trong số đó chắp tay với thanh niên yêu nghiệt:
- Thiếu gia, tên này rõ ràng đang giả chết, chúng ta có nên thành toàn cho hắn không? Nhìn bộ dạng kia chỉ sợ không sống được qua đêm nay.
Thập Tam thiếu không nói một lời, nụ cười trên môi chợt càng thêm đậm, tên cận vệ thấy vậy giật mình nhưng không dám tránh, rất nhanh, trên mặt hắn lập phát ra một tiếng “chát” thanh thúy.
Cái tát tưởng chừng nhẹ nhàng ấy không những khiến tên kia bay ra ngoài mà còn phun ra một búng máu kèm mấy cái răng.
Đánh người xong, tên này lập tức nhướng mày, không biết từ khi nào tay còn lại đã lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, hắn lau lau miệng lầm bầm khó chịu:
- Thật bẩn tay.
Cả đám xung quanh lẫn tên bị đánh ấy vậy mà không dám ho he nửa lời, miệng còn liên tục xin lỗi:
- Thiếu gia bớt giận, A Cẩu hắn không cố ý mạo phạm.
Nghe cả đám xin xỏ, Thập Tam hất tay ra hiệu câm miệng, sau đấy đi loanh quanh Dương Tuấn Vũ một vòng, khóe miệng mỏng nhếch lên nụ cười vui vẻ:
- Không ngờ một chuyến ra ngoài lại bắt được bảo vật. Các ngươi, mau trói tên này lại mang về cho gia gia ta, ừm, còn con vật nhỏ này...
Hắn nói tới đó thân hình đột nhiên biến mất, Dương Tuấn Vũ đã kịp phản xạ nhưng cơ thể không thể nhúc nhích lập tức bị dính một trảo vào ngực, chiếc áo vốn đã rách nát lộ ra thân thể toàn vết cắt nay lại nhiều thêm 5 lỗ máu trước ngực.
Không biết đây là chiêu thức gì mà vừa xuất ra đã khiến hắn bị nội thương, đồng thời dòng Ki đi tới tim bị phong ấn, đình trệ lại, không cách nào vượt qua được, sức mạnh theo đó mà giảm đi gần như toàn bộ.
Tâm mạch chính là nơi vận chuyển khí huyết, tâm không thông khí huyết bế tắc, từ đó có thể thấy chiêu thức phong ấn kia rất tàn độc.
Dương Tuấn Vũ phun ra một ngụm máu, gương mặt rách nát lại thêm cơn đau từ ngực trái truyền tới khiến bộ dạng của hắn càng thêm dữ tợn, chỉ sợ hiện tại ngay cả người thân cũng khó mà nhận ra được.
Một chiêu đi tới đánh trọng thương kẻ địch, một chiêu thu về lập tức bắt gọn tiểu Tuyết trong tay.
Con chuột nhỏ bị bắt khỏi chủ lập tức kêu loạn lên đầy sợ hãi, nhưng giờ nó có kêu thế nào cũng chỉ vô dụng.
Thập Tam nhìn con chuột nhỏ, ánh mắt cười híp lại rất mãn nguyện, nhưng rất nhanh lại nhiều thêm một tia tức giận. Hắn phát hiện Thử Tầm Hoan đã làm một loại khế ước thú nào đó rất chặt chẽ, linh hồn cả hai đã bị trói buộc vào nhau còn cao cấp hơn Huyết Thệ.
Tên ăn mày này chết, con chuột nhỏ lập tức thành một cái xác nhưng con chuột nhỏ chết, chủ nhân chỉ bị tổn thương một chút tinh thần lực, dùng chút linh dược là sẽ phục hồi. Điều này lập tức khiến Thập Tam muốn phát hỏa, hắn muốn lập tức một chưởng giết chết tên khốn này nhưng vẫn phải cố kìm nén nếu không muốn Thử Tầm Hoan đi đời theo.
Đối với bất cứ ai, Thử Tầm Hoan đều sẽ là loại yêu thú chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ai có cũng giữ như vật bảo mệnh, điếu đó nói lên sự quan trọng của con chuột này. Nhưng đối với Thập Tam, Thử Tầm Hoan còn có một vai trò đặt biệt thiết yếu.
Lần này không phải là hắn chỉ tình cờ ra ngoài dạo chơi mà chính là đang đi tìm một thứ đồ vật quý giá, một thứ có thể đem lại cho hắn cơ hội ngồi vào vị trí gia chủ Đường gia đời kế tiếp.
Đem Thử Tầm Hoan trực tiếp làm quà tặng cũng được, cơ hội giành vị trí dẫn đầu sẽ vô cùng cao, nhưng hắn không có ngu như vậy, tặng là mất cất là còn. Là thợ săn, đứng giữa sự lựa chọn đem tặng cho người khác con nai hay cây cung thì chỉ có kẻ ngu mới tặng cây cung đi, tặng rồi chỉ có nước chết đói.
Dùng Thử Tầm Hoan đi bảo vật cho buổi lễ, một loại không được thì mười loại nhất định sẽ lọt vào ánh mắt của gia gia.
Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là suy nghĩ của một mình hắn mà thôi, Thử Tầm Hoan hay bất cứ loại yêu thú nào khác khi đã ký Khế Ước Thú với một người thì chỉ suốt đời nghe theo chỉ thị của kẻ đó, trừ khi chủ nhân của Linh Thú giải trừ Khế Ước.
Tên Thập Tam này nhìn da còn căng mịn hơn da nữ nhân, nhưng điều này không tương đồng với độ dày lớp da mặt hắn. Vừa đánh đối phương một đòn âm hiểm khiến người ta sống dở chết giở xong, hắn lại cười cười nói:
- Vị huynh đệ này, khi nãy là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Được rồi, thay vì nằm đây chờ chết, ta sẽ giúp ngươi có một chỗ chữa thương, giữ lại cái mạng nhỏ này, đương nhiên không thiếu cơm ngon rượu ngọt, đổi lại, ngươi lập tức giải trừ khế ước với con chuột nhỏ này. Thế nào? Trao đổi hợp tình hợp lý chứ?
Dương Tuấn Vũ mặc dù là kẻ ham sống nhưng hắn không sợ chết. Thấy tên thiếu gia kia nói vậy, hắn nhếch mép cười:
- Ngươi thấy ta giống tên ngu sao? Giải trừ khế ước xong, thứ ta được nhận không phải là cơm no rượu say mà sẽ là cơm cúng.
Thập Tam phất chiếc quạt lụa phe phẩy mấy cái nhìn rất thanh cao:
- Ngươi đúng là không ngu. Được rồi, ta nói thẳng, hiện tại ngươi sống hay chết là do một ý niệm của ta, đúng chứ? Tạm thời không cần giải trừ khế ước, nhưng ngươi phải ra lệnh cho nó nghe lời của ta. Đương nhiên, ta sẽ không dại gì mà làm tổn thương con vật nhỏ này.
- Ta được gì?
Thập Tam lạnh lẽo nói:
- Được thêm thời gian sống.
Dương Tuấn Vũ như có điều suy nghĩ, hắn biết hiện giờ mình muốn chạy không thoát, mà cứng đầu đương nhiên sẽ bị tra tấn ép buộc, tốt nhất nên tranh thủ thời gian cho cơ thể phục hồi, đồng thời tìm cách đả thông Tâm mạch vừa bị phong ấn.
- Được.
Thập Tam mặt không cảm xúc:
- Coi như ngươi thức thời.
Dương Tuấn Vũ nhìn Tiểu Tuyết đang cố gắng giãy giụa trong vô lực rất đáng thương, hắn truyền tới một tia an ủi và một mệnh lệnh.
Đôi mắt con chuột nhỏ dần bớt đi sự sợ hãi, nhưng rõ ràng còn rất dè chừng, tuy vậy nó cũng không tìm cách thoát khỏi bàn tay của Thập Tam nữa.
- Chúc mừng thiếu gia tìm được bảo vật.
Đám hộ vệ nhanh chóng cúi đầu lên tiếng nịnh hót, còn thiếu gia của bọn chúng thì chẳng thèm để ý, mọi sự quan tâm đã đặt lên con vật nhỏ này rồi.
“Về nhà nhất định phải hỏi gia gia dò xét cách giải quyết thứ huyết thệ kỳ quái này mới được.”
Nghĩ ngợi chu toàn xong, hắn phất tay gọi hai tên hộ vệ tới:
- A Cẩu, A Ngọ, hai ngươi đem hắn về “chăm sóc” cho tốt biết chưa?
- Đã rõ.
Hai tên hộ vệ nhận lệnh nhanh chóng mang theo Dương Tuấn Vũ thẳng hướng Đông mà đi. Dương Tuấn Vũ mặc dù toàn thân vô lực nhưng nhãn quan vẫn có, hắn không khó để nhận ra tình cảnh của mình chẳng tốt đẹp gì. Miệng nói “chăm sóc tốt” nhưng chỉ sợ cái thứ tốt đẹp này sẽ không dễ chịu.
Khi tên rách nát khuất bóng phía xa, Thập Tam vui vẻ mang theo Thử Tầm Hoan cùng 9 tên hộ vệ còn lại lên đường đi tìm bảo vật. Thời gian không có nhiều, khoảng 10 ngày nữa là tới Đại Lễ Tế Tổ của Đường Gia, nếu không tìm thấy thứ gì tốt thì chỉ sợ phải để chức gia chủ vào tay các vị ca ca rồi.
...
Sâu trong lòng đất tối tăm chỉ có chút ánh sáng dập lòe từ vài ngọn đuốc treo trên tường, không khí xung quanh chỉ toàn mùi ẩm mốc, hôi hám.
Không gian vốn tĩnh lặng, rất nhanh chóng bọ phá vỡ bởi tiếng leng keng của xiềng xích, hoặc tiếng chửi bới của những người bị giam giữ trong chiếc ngục sắt. Những âm thanh quen thuộc này ngày nào cũng có, nhưng từng giờ, từng phút trôi qua nó lại càng ít dần, thưa thớt, và cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng tới rợn người.
Không phải những kẻ bị nhốt không dám chửi mà là vì không còn sức lực mà chửi. Kẻ nào kẻ đấy đều bị giam trong một gian ngục riêng, tại đó, tứ chi bị xích sắt xuyên qua cổ tay, cổ chân rồi treo lơ lửng lên.
Bên trong đó dần dần chỉ còn tiếng “tí tách” do máu chảy xuống rơi vào một lòng máng nhỏ rồi được dẫn tới một hồ huyết ở bên dưới khu ngục giam, tại đó, nó được một lão già râu tóc bạc trắng, trên ngực thêu chữ Đường, bên hông đeo ngọc bội có một chữ “Đan”.
Lão già này là một Đan Sư, là người của Đường gia chuyên phụ trách luyện ra các loại đan dược cao cấp. Hơn 10 năm nay, bên ngoài kìa, ai cũng tưởng lão đã chết, nhưng không ngờ lão ta vẫn sống, mà còn sống rất khỏe mạnh.
Từ ngày nghiên cứu ra Huyết Tinh Đan- loại đan dược cực phẩm cho những kẻ luyện Hấp Huyết Thần Công, hắn đã luôn ở dưới Huyết Trì này để hoàn thiện và cải tiến Huyết Tinh Đan.
Trời không phụ người có tâm, sau hơn 10 năm trăn trở, trải qua vô số thất bại, tổn thất hàng ngàn sinh mệnh quý giá, cuối cùng, hắn ta cũng tìm được chỗ mấu chốt của loại đan dược này: Khả năng thành đan phụ thuộc vào tuổi thọ và sức mạnh của vật tế. Tuổi càng trẻ khí huyết càng thịnh, sức mạnh càng cao khí huyết càng chứa nhiều năng lượng. Có cả hai thứ này rõ ràng chất lượng đan dược mà lão luyện ra ngày càng tăng tiến.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
123 chương
43 chương
156 chương
35 chương
92 chương
60 chương
45 chương