Thiên đường chi lộ
Chương 1 : Mỹ nhân trí thức cùng một bữa cơm miễn phí
Thượng Hải, cửa Đông sân bay quốc tế.
Lúc này sau 15 năm xa cách, trở về tổ quốc, trong lòng Lâm Đông Lai có một loại cảm giác lại lần nữa có được sinh mạng mới.
Ôm khát khao vô hạn đối với cuộc sống tương lai, Lâm Đông Lai đứng lên, chuẩn bị theo mọi người rời khỏi khoang máy bay.
Vào lúc này, Lâm Đông Lai đột nhiên ngây dại, bởi vì hắn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng -- hắn bỏ quên hành lý của hắn ở kho chứa đồ sân bay Kennedy.
Việc này cũng không thể trách Lâm Đông Lai, bởi vì bắt đầu từ 7 năm trước, Lâm Đông Lai chưa từng phải tự cầm lấy bấy cứ đồ vật gì.
Vào lúc trước mà nói, đây không phải là thiếu sót gì, nhưng mà hiện tại, tình hình hoàn toàn bất đồng, bởi vì ba món đồ kia của hắn.
100 ngàn Đôla tiền mặt cũng đặt ở trong hành lý.
- Cũng may hành lý vẫn còn đặt ở kho chứa đồ, vẫn còn biện pháp có thể lấy lại.
Lâm Đông Lai vừa an ủi mình, vừa bước ra ngoài khoang máy bay.
Mới vừa đi được vài bước, Lâm Đông Lai phát hiện một vấn đề so với vấn đề vừa rồi còn nghiêm trọng -- hắn từ 7 năm trước ngoài việc không mang theo hành lý ra, còn hình thành một thói xấu là không mang theo tiền.
Ngoài không mang theo tiền, Lâm Đông Lai còn không thích ở trên người mang bất cứ phụ tùng gì, cái gì vòng tai, dây chuyền, hết thảy vướng víu, thậm chí ngay cả đồng hồ đeo tay cũng không có một cái.
Vì biểu hiện bản thân hoàn toàn vĩnh biệt với quá khứ, Lâm Đông Lai ngay cả bộ complê màu đen cùng giày da của mình mặc quanh năm cũng không có mặc, ngay cả đồng hồ đeo tay đều để tại nước Mỹ, chuẩn bị về nước đổi mới.
Bộ complê cùng giày da kia tất cả đều là hàng hiệu thế giới, đáng giá hơn vài chục vạn, nếu nói đi bán, ít nhất có mấy ngàn đồng quá quan hẳn là không thành vấn đề nữa?
Nhưng mà hiện tại, Lâm Đông Lai nhìn chính mình một thân bộ đồ thể thao mà sởn cả gai óc.
- Đi bán giày? Chủ ý này có hơi hoang đường không?
Tuy rằng cả chiếc máy bay đang đứng yên, nhưng mà mọi người có tiền ngồi chuyến bay quốc tế đều rất bận rộn, không có khả năng bởi mình hắn ngẩn ngơ mà chặn đường của mọi người.
Dưới sự chen lấn xô đẩy của mọi người, Lâm Đông Lai như người mộng du ra khỏi sân bay, lại bối rối đi tới đại sảnh sân bay.
Trước khi về nước, Lâm Đông Lai đã an bài tất cả ổn thỏa, đầu tiên thuê phòng ở lại Thượng Hải vui chơi một tháng, sau đó đi du ngoạn tất cả danh lam thắng cảnh hồi nhỏ muốn đi một vòng.
Đợi sau khi chơi hết một năm, đi ra Hải Nam mở một quán bar nhỏ, im lặng mà vượt qua kiếp sống về hưu của hắn.
Nhưng mà, còn đang đứng ở đại sảnh phía Đông sân bay, Lâm Đông Lai nhìn quanh bốn phía, nhìn tất cả mọi người đều là bộ dáng bận rộn, mà chính hắn ngay cả tiếp theo dừng lại ở nơi nào cũng không biết.
Lâm Đông Lai không khỏi cảm thấy thú vị lại buồn cười, hắn thở sâu, vỗ tay, lẩm bẩm:
- Kế tiếp nên làm cái gì đây?
Lời này của hắn vừa nói xong, bụng hắn dùng bốn chữ ùng ục ùng ục trả lời hắn.
Thú vị là thú vị, nhưng bụng đói thì vẫn là đói.
Không nên nhìn Lâm Đông Lai thân thể gầy gò, bởi vì hàng năm bảo trì điều kiện luyện tập cường độ cao, sức ăn của hắn lại kinh người, mỗi ngày hắn đều phải ăn bốn đến năm bữa, mỗi bữa đều phải ăn hơn hai cân đồ ăn.
Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng sợ, việc cấp bách lúc này, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, trước nghĩ biện pháp tìm chút đồ ăn.
Nhưng mà, hiện tại là Chủ nghĩa xã hội, vẫn còn giai đoạn ban đầu, cách Chủ nghĩa cộng sản còn rất xa lắm, ăn cơm dù sao cũng phải trả tiền a.
- Lấy cái gì trả đây?
Lâm Đông Lai sau khi đưa tay ở trên người sờ loạn một lúc, tay hắn đụng phải một vật cứng trên cổ, lúc này hắn mới nhớ tới, trên người hắn còn có một thứ đồ có chút đáng giá -- một đồng tiền bạc ở giữa bị vật bén nhọn đụng qua làm lõm vào trong.
Lâm Đông Lai nhớ rõ trước đây chính là lúc quật khởi, mua từ nơi một tên thương nhân lỗi thời, thời điểm mua tốn mất 200 Đôla.
- Được rồi, phải dựa vào ngươi lấp đầy cái bụng.
Lâm Đông Lai nghĩ, đi vào một nhà hàng cách mình gần nhất.
Nghĩ đến mình phải dùng tiền bạc trả tiền, bản thân Lâm Đông Lai cũng hiểu được rất kỳ quặc, cho nên hắn tính tìm cái góc không có người ngồi xuống, sau đó sẽ cùng người phục vụ chậm rãi thương lượng.
Đáng tiếc, thật trùng hợp là sinh ý của nhà hàng này vô cùng tốt, gần như không có chỗ trống.
Lâm Đông Lai xoay người định đi, ngay tại lúc hắn sắp xoay người rời đi, mùi thịt xào ớt thơm phức xộc vào trong mũi hắn.
Chân Lâm Đông Lai lập tức giống như rễ đại thụ cắm vào mặt đất, như thế nào cũng vô pháp bước đi, là một người Hồ Nam, như thế nào có thể ngăn cản sự hấp dẫn của thịt xào ớt chứ?
Lâm Đông Lai ra sức đè nén nước miếng tuôn ra giống như suối phun ào ào, sau đó một lần nữa quay người lại, hỏi nhân viên phục vụ ở cửa.
- Xin hỏi các ngươi còn chỗ ngồi không?
- Tiên sinh ngài đi mấy người?
Nhân viên phục vụ cười hỏi.
Lâm Đông Lai đáp:
- Chỉ một người.
- Vừa vặn chỉ còn lại có một chỗ ngồi, nhưng mà phải cùng bàn với người khác, ngài không phiền chứ?
Nhân viên phục vụ hỏi.
- Không phiền...... nhưng tôi......
Lâm Đông Lai nói nửa câu sau giọng nhỏ như cánh muỗi đập, nhân viên phục vụ căn bản không có nghe được, trực tiếp đưa hắn đến cái bàn ở phía trước.
Lâm Đông Lai đến cái bàn ngồi xuống, sau đó nhân viên phục vụ cầm lấy Menu đưa cho Lâm Đông Lai.
- Tiên sinh, ngài muốn gọi cái gì?
- Thịt xào ớt.
Lâm Đông Lai gần như là buộc miệng nói ra.
- Tốt, xin hỏi ngài còn cần dùng cái gì nữa không?
- Một chén canh rong biển, một phần trứng chiên, còn có hai phần cơm......
Kỳ thật số lượng Lâm Đông Lai muốn ăn so với những món này phải hơn gấp ba, nhưng mà hắn đối với miếng tiền bạc thối nát kia của mình không biết ở trong mắt nhân viên phục vụ rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền nên cũng không dám dùng nhiều.
Đợi cho hắn gọi xong, nhân viên phục vụ thu lại Menu, sau đó gật đầu cười
- Tiên sinh ngài chờ chút.
- Chờ một chút.
Nhân viên phục vụ vừa định đi, đã bị Lâm Đông Lai gọi lại.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần cái khác sao?
Lâm Đông Lai có chút xấu hổ ho khan một tiếng
- Tôi...... trên người không có mang tiền mặt.
- Không sao, ở đây chúng tôi có quét thẻ.
- Tôi cũng...... không có thẻ.
“Sao?” Nhân viên phục vụ sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
- Nhưng mà tôi có một đồng tiền bạc, lúc tôi mua là 200 Đôla, tuy nó đã có chút biến dạng, mặc dù nhân dân tệ hiện tại tăng giá, nhưng mà nó 100% nguyên chất bạc, hơn nữa miếng đồng bạc này chế tác......
Lúc vừa định khoe miếng tiền bạc này chế tác rất tốt thì Lâm Đông Lai mới nhớ tới miếng tiền bạc đã bị biến dạng.
- Tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi nơi này không thu bạc, chuyện ngài muốn dùng tiền bạc trả tiền, phiền ngài trở về triều Thanh.
Biểu tình nữ phục vụ rất nghiêm túc, khiến cho người ta không rõ ràng lắm nàng rốt cuộc là đang nói giỡn, hay là đang châm chọc.
Với Lâm Đông Lai mà nói, hắn là cảm thấy nàng đang nói giỡn, bởi vì người dám châm chọc hắn rất nhiều năm trước sẽ chết không nghi ngờ, hầu như hắn đã quên bị người khác châm chọc rốt cuộc là có cái cảm giác gì.
Nhưng mà, người khác có lẽ chưa chắc có cảm nhận giống như Lâm Đông Lai.
- Chẳng qua là hơn 100 đồng tiền cơm mà thôi, ngươi còn chưa xứng để chế nhạo người khác, ai xuất môn ra ngoài mà chưa từng có lúc gặp khó khăn chứ?
Theo thanh âm nhìn lại, Lâm Đông Lai phát hiện thay hắn nói ra, đúng là người ngồi cùng bàn với hắn......một mỹ nữ.
Một đầu tóc dài đen nhánh bị búi lên ở sau đầu dùng một cây trâm gài tóc theo đó mà cắm lên, áo sơ mi trắng thiết kế đan chéo trước ngực dưới ngực để lộ ra một chút gợi cảm, trước ngực trùng điệp vòng cổ cùng môi đỏ mọng lại càng gia tăng khí chất kiều mỵ của nàng.
Chỉ tiếc, một cái kính đen gác trên mũi, phối hợp thói quen ánh mắt hăm dọa của nàng, khiến cho người khác cảm giác được rất lớn sự khôn khéo, sự chú ý của mọi người đối với mị lực nữ tính của bản thân nàng đã giảm đi rất nhiều.
Ngay tại Lâm Đông Lai trộm ngắm, đồng thời vị tri thức MM này nói với người phục vụ:
- Ta giúp hắn trả tiền, nhưng ngươi phải đem hai phần hóa đơn tách ra mà tính.
Vị tri thức MM này cùng người phục vụ nói xong, liền tiếp tục cúi đầu chăm chú nhìn máy tính của nàng, bắt đầu gõ lóc cóc, giống như chuyện vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh.
Tuy rằng bụng rất đói, nhưng mà dù sao mời ăn bữa cơm không phải là chuyện lớn gì, nếu người khác không để ý, chính mình lại càng không cần để ý.
Vì thế Lâm Đông Lai tựa vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là thói quen của hắn, chỉ cần có cơ hội hắn liền nhắm mắt dưỡng thần, việc này có trợ giúp điều chỉnh năm cảm giác của hắn đến trạng thái tốt nhất, một khi có biến cố gì, tùy thời có thể phản ứng lại.
Vốn mỹ nhân tri thức hết sức chăm chú ở trên máy tính, nhìn thấy Lâm Đông Lai bộ dáng bình thản chịu đựng gian khổ như vậy, không khỏi có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn Lâm Đông Lai một cái, nàng cắn môi, lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
Phàm là người ở sân bay ăn cơm xong, đều đã có kinh nghiệm, đó chính là đồ ăn nhà hàng này thông thường đều làm khá nhanh, bởi vì để người ta nhanh chóng ăn xong, có thể xuất hiện vị trí trống cho người đến sau.
Chỉ chốc lát, những món Lâm Đông Lai gọi toàn bộ mang lên đầy đủ.
Cùng mang lên với những món đồ ăn, còn có hóa đơn.
Sau khi MM tri thức tiếp nhận hóa đơn, đem hóa đơn thuộc về Lâm Đông Lai ghi một hàng chữ số, sau đó ở phía dưới viết tên cùng tài khoản, đưa cho Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai vẫn đang vùi đầu ăn cơm, cũng không có để ý những động tác của MM tri thức.
Đợi cho lúc nàng đem hóa đơn đưa qua, Lâm Đông Lai mới nhìn đến bên trên viết nói:
- Hoàng Mạn San, ngân hàng Chiêu Thương 6225*********.
- Hoàng tiểu thư, cô đưa tôi tài khoản ngân hàng của cô làm gì? Lâm Đông Lai nuốt vào một miếng thịt xào ớt cuối cùng, khó hiểu hỏi.
Hoàng Mạn San vẻ mặt thành thật nhìn Lâm Đông Lai, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự cảm thấy trên đời có cơm trưa miễn phí sao?
À, Lâm Đông Lai thoáng cái giật mình tươi cười, thì ra Hoàng Mạn San kêu hắn trả tiền.
Ngươi không thể nói Lâm Đông Lai phản ứng chậm chạp, hoặc là đầu có vấn đề.
Bởi vì hắn đã rất lâu rất lâu chưa từng nghe có người gọi hắn trả tiền, bình thường đều là hắn gọi người khác đưa tiền. Hắn lập tức thích ứng trở lại, cũng là đương nhiên.
- Còn thời hạn là sao?
Lâm Đông Lai hỏi.
Hoàng Mạn San nói:
- 8 con số là thẻ tín dụng của tôi còn thời gian trả tiền, ngươi trả trước đó là tốt rồi.
- Tốt, tôi sẽ trả.
Lâm Đông Lai gật đầu, sau đó bưng canh rong biển lên bắt đầu húp.
Hoàng Mạn San có chút bực mình, chính mình không công mời người này ăn cơm, được rồi, không phải mời, vô duyên vô cớ mời hắn ăn cơm, hắn như thế nào ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói, đây là loại người nào a.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Mạn San vang lên, là điện thoại khách hàng của nàng, vì vậy nàng vội vàng trả lời.
- Vương tổng, ngài khỏe...... Đúng vậy, chúng ta đã đem tập quyển cáo làm ra, cái gì, thiết kế có vấn đề? Không phải giám đốc Lưu đã thông qua rồi sao? Có thay đổi? Trần tổng có ý kiến, việc này...... nhưng mà......
Ngay tại lúc Hoàng Mạn San nghe điện thoại, Lâm Đông Lai vẫn buồn bực cúi đầu ăn cơm húp canh đột nhiên ngẩng đầu lên, đối với Hoàng Mạn San nói:
- Hắn đang nói dối.
Hoàng Mạn San nghi hoặc nhìn Lâm Đông Lai
- Ách...... Tôi đang nghe, tôi đang nghe...... Vương tổng, nhưng mà...... hợp đồng của chúng ta...... Được rồi, tôi sẽ trở về sửa lại.
Đợi sau khi tắt điện thoại, Hoàng Mạn San ảo não hướng về phía Lâm Đông Lai bắt đầu phát cáu
- Lúc ta nghe điện thoại, ngươi quấy rối cái gì?
Lâm Đông Lai cũng không vì Hoàng Mạn San ảo não mà tức giận, chỉ tiếp tục nói:
- Hắn đang nói dối, căn bản không phải thiết kế của cô có vấn đề, mà là bọn họ không tính trả tiền. Bọn họ chỉ muốn cô không ngừng sửa, cho đến lúc chính cô chịu không nổi, tự động vứt bỏ, như vậy bọn họ sẽ không cần trả tiền.
Công ty này Hoàng Mạn San vẫn luôn tiếp xúc, đối với công ty này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, trong lòng nàng so với ai khác rất hiểu rõ.
Bởi vậy, lúc nàng còn chăm chú nghe xong những lời của Lâm Đông Lai, sau đó nàng không khỏi bắt đầu tò mò vô cùng, Lâm Đông Lai rốt cuộc như thế nào ở trong thời gian ngắn, bằng vào số lượng tin tức ít như thế, liền đưa ra phán đoán như vậy?
- Ngươi làm sao biết được?
Hoàng Mạn San nghiêng đầu suy nghĩ, tò mò hỏi.
- Hô hấp, lúc con người nói dối, theo bản năng sẽ nín thở, cho nên hô hấp sẽ thay đổi, hơn nữa lúc này, tần suất tim đập cũng sẽ thay đổi, sẽ gia tốc dữ dội.
Hoàng Mạn San nở nụ cười
- Cách xa điện thoại, ngươi cũng có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương sao?
Lâm Đông Lai nhún vai
- Chỉ là thêm một chút nghệ thuật cường điệu mà thôi.
Kế tiếp, Lâm Đông Lai tiếp tục húp canh, ăn cơm, mà Hoàng Mạn San cũng vô pháp có tâm tình bình tĩnh mà làm việc trên máy tính xách tay.
Trăn trở do dự lúc lâu, sau đó Hoàng Mạn San rốt cuộc bỏ xuống sự rụt rè của nàng, hướng về nam nhân ngay cả tiền cơm cũng không trả nổi mà thỉnh giáo
- Nếu...... Tôi nói nếu như, theo lời anh nói là đúng, anh cảm thấy làm thế nào, đối phương mới có thể trả tiền?
- “Công ty đối phương lớn sao?” Lâm Đông Lai hỏi.
- Không lớn, nếu lớn sẽ không làm chuyện quỵt nợ hai mươi mấy vạn. Nhưng mà cũng không nhỏ, một năm thu vào bốn năm trăm vạn vẫn có.
Nghe xong lời nói của Hoàng Mạn San, Lâm Đông Lai thiếu chút nữa đã nói:
- Việc nhỏ, tôi phái vài người đi qua dạo một vòng là được.
Nói đến bên mép, Lâm Đông Lai gượng gạo nuốt trở về.
Lại suy nghĩ một hồi lâu, Lâm Đông Lai mới nói:
- Nếu có bốn năm trăm vạn thu vào, có thể trực tiếp gửi cho bọn họ công hàm luật sư, bọn họ sẽ không muốn vì hai mươi mấy vạn mà dính vào tư pháp.
- Công hàm luật sư?
Hoàng Mạn San nhíu nhíu mày
- Gửi công hàm luật sư liền có nghĩa tôi không có cách nào khác trừng trị bọn họ, phải dựa vào bộ pháp vụ, việc này sẽ làm sự tình trở nên rất phiền phức. Mà quan trọng hơn là, việc này sẽ làm cho Judy thất vọng về tôi.
- “Judy?” Lâm Đông Lai sờ cằm,“Nàng là ai?”
- Bà chủ của tôi, thế hệ trước những năm 90 là người thông minh năng nổ ít có.
Hoàng Mạn San nói tới đây, cảm khái mà lắc đầu
- Lúc ta 20 tuổi, vẫn còn là một nha đầu ngốc cái gì cũng không biết, nhưng mà Judy đã là tổng giám đốc một công ty quảng cáo 4A, thật sự là người so với người, tức chết người a.
- Bà chủ? Nói như vậy, công ty quảng cáo này không phải của cô sao?
- Đương nhiên không phải, thoạt nhìn tôi sao giống bà chủ chứ?
Hoàng Mạn San cười hỏi.
“À.” Lâm Đông Lai húp sạch một ngụm canh rong biển cuối cùng
- Nếu nói như vậy, việc này với cô không có quan hệ gì, chỉ bà chủ của cô phiền muộn thôi.
Hoàng Mạn San xấu hổ một lúc sau, mới nói thêm:
- Giám đốc khách hàng công ty chúng tôi sắp từ chức rồi, Judy từng ám chỉ qua với tôi, tôi có cơ hội có được chức vị này. Nếu tôi có thể thu phục tên họ Vương này, tôi tin tưởng......
Hoàng Mạn San nói tới đây, không có tiếp tục đi xuống tiếp, chỉ nhìn Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai cầm lấy giấy ăn, xoa xoa một chút khóe miệng
- Nếu cô không nghĩ đến chuyện gửi văn kiện cho luật sư, còn có một phương pháp, hiệu quả cùng gửi văn kiện luật sư giống nhau, hơn nữa chỉ cần tốn hơn một trăm đồng.
Hoàng Mạn San đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó lập tức phản ứng lại
- Không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết việc này, không chỉ bữa cơm này tôi mời, tôi mời anh ăn mười bữa cũng không thành vấn đề.
Đang lo bữa tiếp theo không biết ăn ở đâu, Lâm Đông Lai lập tức nói:
- Thành giao.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
50 chương
89 chương
15 chương