Lão công là zombie vương

Chương 79 : ♦ Chương 79

CHƯƠNG 79: BÀY RA Edit: Lan Anh Mắt Lạc Nhạn nhìn về phía Tinh Tinh, cô bé này ngược lại rất nhu thuận, ngồi xổm một bên, ngây ngốc nhìn Từ Lỵ, có vẻ rất yên tĩnh. Lạc Nhạn cũng kinh ngạc, một nữ nhân tay trói gà không chặt lại mang theo một đứa bé, coi như là có đồ ăn, sợ rằng cũng bị người ta đoạt mất. Cũng làm khó bọn họ có thể đi đến được đây. Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang cảm thán thì có mấy người đi tới đây, vây trước mặt bọn họ. Lạc Nhạn đếm đếm, tổng cộng bảy tám người, mấy người này có vẻ hữu khí vô lực, khắp khuôn mặt nhìn có vẻ tiều tụy, cho dù dáng người có cao to nhưng cũng bị sắc mặt làm hỏng. Mấy nam nhân thấy Lạc Nhạn nhìn bọn hắn cũng không sợ, ngược lại giơ cây chùy trong tay lên, chỉ vào Lạc Nhạn, “Đem đồ trên người các ngươi giao ra.” Đừng cho rằng bọn hắn không biết, vừa rồi khẳng định nữ nhân này cầm đồ đưa cho tên thủ vệ kia, nếu không thì tên thủ vệ kia bình thường hung ác như vậy sao có thể nhận lời dễ dàng, thậm chí còn mang cô ta đi tới cái hẻm nhỏ này. “Cút.” Lạc Nhạn mím môi, trong mắt chỉ có sát ý. “Tiểu tiện nhân, dám nói chuyện với ông đây như thế, xem ta có giết ngươi hay không.” Người đứng đầu là người đàn ông cao to, hắn giơ cây côn trong tay lên, muốn đập vào đầu Lạc Nhạn. Thấy cảnh này, Tinh Tinh chỉ rụt rụt đầu, ngay cả thét lên cũng không dám, thân thể run rẩy, ngồi sát bên cạnh Từ Lỵ. Lạc Nhạn né qua một bên, một cái tay khác bắt được tay hắn, tay vừa dùng lực vừa sát khí hỏi: “Ông? Ông của tao đã chết, nếu mày muốn làm ông của tao thì đi chết đi.” Lạc Nhạn vừa dứt lời thì tay liền dùng lực tháo bỏ cánh tay của hắn xuống, sau đó giựt cây côn đập vào đầu hắn. Bất quá chỉ mới có một đập, mà tên đàn ông đó trong nháy mắt ngã xuống đất, trên đầu bị hõm một vùng to, có vẻ xương sọ đã bị nát, thất khiếu chảy máu, cả người đã không còn hơi thở. Mấy người còn lại thân thể lập tức run rẩy, không nghĩ đến nữ nhân này nhìn chân yếu tay mềm mà lại khủng bố đến đáng sợ, mấy người bọn hắn liếc nhìn nhau sau đó liên thủ đánh tới chỗ Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cầm lấy cây côn của tên đã chết kia, ngay trước khi bọn hắn tới gần, thân thể cô nhanh chóng xoay tròn, cây côn trong tay nhanh chuẩn ác đánh trúng chỗ yếu hại của bọn hắn. Nếu là nam nhân thì chỗ yếu hại chỉ có một chỗ, đó là bộ vị trọng điểm. Cho nên sau khi cô đánh hai tên, mấy tên còn lại phát giác ra rằng bọn hắn đánh không lại cô, khuôn mặt mang theo hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau, bây giờ chỉ còn bốn người, mà trên người bọn hắn cũng không có chỗ nào tốt, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có máu, lúc này nếu như bọn hắn còn không hiểu mình đụng phải nhân vật gì, thì thật sự là quá ngu ngốc. Lạc Nhạn nhíu mi, cầm lấy cây côn đi tới gần bọn hắn. Khi thấy động tác của Lạc Nhạn, mấy tên đó cũng không dám ở lại, nhìn mấy anh em đang nằm trên đất kêu rên, vội vàng chạy ra ngoài, “Giết người, mau tới a, có kẻ giết người.” Nghe được lời bọn hắn nói, Lạc Nhạn hơi chau mày, quay đầu lại đi tới chỗ Tinh Tinh, nhìn Từ Lỵ, không biết cô ấy có thể tỉnh lại ngay hay không, mắt hơi đổi nhìn về phía Tinh Tinh, “Chúng ta phải rời đi, mẹ của con có thể động vào hay không?” Tinh Tinh cúi đầu, biểu hiện đáng yêu vừa rồi bây giờ đã tiêu tán, chỉ còn sự e ngại, bất quá cô bé biết rõ, nếu thật sự không rời đi, đợi thêm lát nữa chắc chắn sẽ có người đến bắt họ, cho nên Tinh Tinh hít thở sâu mấy cái, gật đầu, đưa tay đặt trên người Từ Lỵ, “Mẹ, chúng ta đi mau.” Nhìn thấy Tinh Tinh gọi Từ Lỵ, lúc này Lạc Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như có thể động thì tốt, “Từ Lỵ, chúng ta trước tiên phải rời khỏi đây.” “Đợi một lát, còn một chút nữa thôi.” Từ Lỵ mím môi, ánh mắt nhanh chóng chuyển. Lạc Nhạn nhíu mày, bất thình lình bên tai truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, cô nhìn ra ngoài, nghĩ đến lúc nãy mấy người kia kêu gào có lẽ đã hấp dẫn đến ánh mắt của người khác, ở trong căn cứ chắc chắn có quy củ, giống như giết người là không được. Cũng vì điểm đó nên mới có người trông coi, vì phòng ngừa bên ngoài chưa xong bên trong lại loạn. Âm thanh đến ngày càng gần, Lạc Nhạn cũng nhăn mày thật chặt, nhìn Từ Lỵ một cái thật sâu, trong lòng cũng có chút do dự, nếu như thật sự không được thì chỉ có thể cưỡng ép mang cô ấy đi, dù sao tìm người thì lúc nào cũng được, nếu như bị bao vây thì rất phiền toái. Mà ngay lúc đoàn người kia sắp đến đây thì Từ Lỵ mở mắt ra, lúc này mới trịnh trọng gật đầu, “Những người này trước tiên mặc kệ, chúng ta đi thôi.” Nói xong kéo hai người chạy ra ngoài, chỉ mới chạy được hai bước thì cô bị Từ Lỵ túm lại. Trong lòng có chút không hiểu, đưa mắt hỏi thăm Từ Lỵ. “Đừng quên tôi có Thiên Lý Nhãn, vào lúc mấu chốt dùng để chạy trốn.” Từ Lỵ cười cười, lôi kéo Lạc Nhạn chạy vào con đường nhỏ. Nếu như không có năng lực này thì mẹ con họ làm sao có thể sống đến hiện tại? Lạc Nhạn giật mình, đi theo sau Từ Lỵ. Mà khi bọn họ vừa rời đi thì đám canh cửa kia cũng đã đến, nhìn thi thể trên mặt đất, nhịn không được mà cười nhạo, dùng chân đá hai cái, xác định chúng đã chết, lúc này mới kêu người vác thi thể đi. “Tra cho ta, trong căn cứ không cho xuất hiện việc tự giết lẫn nhau, nếu như không tìm thấy bọn chúng, thì hôm này đừng ai nghĩ tới việc lĩnh đồ ăn.” Nếu như ai trong căn cứ này cũng như vậy, thì căn cứ lập ra còn có ý nghĩa gì?! Tuy hắn biết mấy người này thích cướp đoạt đồ vật trắng trợn, nhưng ít nhất cũng không gây ra việc lớn, cũng không có giết người, cho nên hắn cũng không để ý tới. Nhưng lúc này lại làm lớn chuyện, còn xảy ra ở gần lối vào, nếu để cho người phía trên biết, bảo an như bọn hắn, chỉ có con đường chết. Lạc Nhạn chạy rất lâu, bây giờ mới ngừng lại, đoạn thời gian này toàn chạy với chạy nên thể lực của cô đã tốt hơn rất nhiều, cho nên chạy nãy giờ cũng không sao. Ngược lại Từ Lỵ với Tinh Tinh, hai mẹ con họ đang tựa một bên thở dốc, vốn là khuôn mặt trắng bệch vì đói, bây giờ sắc mặt lại càng không tốt. “Hai người sao rồi?” Từ Lỵ lắc đầu, qua một lúc lâu mới hít thở bình thường trở lại, tay trong vô thức mà thuận khí giúp Tinh Tinh. “Tiếp theo, hai người định làm gì?” Lạc Nhạn nhíu mày nhìn hai người, một màn vừa rồi, nghĩ đến đám người kia đã nhớ mặt của ba người bọn họ, cô thì không sao, dù sao cô cũng đã chuẩn bị rời đi, nhưng hai mẹ con Từ Lỵ thì khác, bọn họ chỉ mới đi vào căn cứ, nếu như cứ chờ ở đây sợ rằng sẽ bị bắt, đến thời điểm đó chỉ có nước chết. Từ Lỵ cau mày, “Đi được tới đâu hay tới đó.” Coi như người trong căn cứ muốn ra tay với họ, cùng lắm thì cô cũng có thể trốn khỏi đây được, bất quá chi bằng, “Em gái, chúng tôi có thể đi theo em không?” Vốn Lạc Nhạn có chút sững sờ, sau khi Từ Lỵ nói xong thì cô chút chần chừ, “Cũng được, tôi có thể mang hai người đến căn cứ kế tiếp.” Đây coi như là đền bù tổn thất cho họ, dù sao cũng là cô hại họ không thể sinh tồn ở căn cứ này, cho nên chuyện này cũng là tất nhiên.