Lão công là zombie vương

Chương 78 : ♦ Chương 78

CHƯƠNG 78: THIÊN LÝ NHÃN Edit: Lan Anh “Không cần cảm ơn.” Lạc Nhạn nói xong gật gật đầu với hai mẹ con, có lẽ sau khi gặp được cả nhà Vũ Văn Lang, cô khó mà làm lơ đối với trẻ con a, nếu như đã nhìn thấy thì khó mà không ra tay giúp đỡ. Người mẹ tên Từ Lỵ không biết nên làm thế nào, qua một hồi mới mang theo bất đắc dĩ mà nhìn Lạc Nhạn, sau đó kéo tay con gái mình, “Tinh Tinh, mau gọi chị, nếu như không có chị thì hai mẹ con chúng ta đã bị tách ra.” Từ Lỵ nói xong, mắt nhìn bốn phía, mấy ánh mắt kia khiến cô cảm thấy không thoải mái. Nếu như chỉ có một mình con bé đi vào thì ở cái nơi toàn là đàn ông này hơn nữa còn đang bị cơn đói hành hạ, sợ là con mình đã sớm bị ăn sống. Thời khắc này cô càng cảm thấy cảm kích Lạc Nhạn hơn bao giờ hết. Tinh Tinh hai mắt lấp lóe, qua một lúc lâu mới nở nụ cười nói với Lạc Nhạn, “Cám ơn chị ạ.” Lạc Nhạn cười cười gật đầu, lúc này mới đi vào bên trong. Từ Lỵ thấy đám người xung quanh dường như đang đi tới gần mình, vội vàng lôi kéo Tinh Tinh đi theo phía sau Lạc Nhạn. Hai nữ nhân một đứa bé, ở trong này giống như dê đi vào miệng cọp, ánh mắt đám người xung quanh tham lam nhìn, nhưng do ở đây có người canh gác cho nên trong lúc nhất thời không dám động thủ, chỉ là vô thức đi theo sau ba người. Lạc Nhạn cũng không buồn để ý, mắt nhìn mấy tên Dị năng giả đang đi qua đi lại ở trên cao. Muốn tìm người, chỉ dựa vào bản thân mình sợ là không tìm được, nghĩ đến mấy người gác cửa, Lạc Nhạn liền hiểu, muốn đi vào thì phải đăng ký, nếu như bọn Lạc Dật vào đây chắc chắn sẽ phải đi đăng ký. Trong lòng vừa nghĩ, mắt vừa nhìn đám bảo an ở đằng kia, tiến lên mấy bước. Những người này đang duy trì trật tự ở đây, khi Lạc Nhạn giữ một người lại thì sắc mặt người đó vô cùng khó coi, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt trắng nõn của Lạc Nhạn thì cái mặt khó coi đó liền biến mất. “Đại ca, xin hỏi ở trong này muốn tìm người thì phải làm sao?” Nam nhân kia có chút chau mày, hơi không kiên nhẫn, vừa muốn nói thì thấy trên tay mình cầm thứ gì đó mềm mềm. Lạc Nhạn móc ra một miếng bánh mì, trực tiếp đặt trên tay hắn, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt. Vốn đang có chút không kiên nhẫn, khi nhìn rõ thứ ở trong tay thì sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, ở góc độ không ai nhìn thấy, hắn đem miếng bánh mì giấu đi, lúc này mới cười nói với Lạc Nhạn, “Muốn tìm người tuy không dễ dàng, nhưng cô em đây đúng là có mắt mới tìm được tôi.” Nam nhân tên Lâm Dược nói xong mắt nhìn bốn phía, phất phất tay với Lạc Nhạn ra hiệu đi theo hắn. Lạc Nhạn mím môi đi phía sau, đi vào một cái hẻm nhỏ. Nơi này vốn là cái nhà kho, nhưng sau này zombie xuất hiện, tất nhiên sẽ bị dọn dẹp thành nơi ở. Đi tới ngõ nhỏ, Lâm Dược lại nhìn xung quanh, xác định không có ai mới phất tay với Lạc Nhạn nói, “Cô em, muốn tìm ai?” “Anh hai của tôi.” “Nếu như đi vào căn cứ thì bình thường sẽ phải đăng ký, may cho cô là tôi lại có thể đưa cô đi xem cuốn sổ đó.” Lời này khiến hai mắt Lạc Nhạn sáng lên, chỉ cần có được quyển danh sách đó, thì có thể biết được bọn Lạc Dật có tiến vào nơi này hay không, “Vậy làm phiền anh rồi.” “Không phiền không phiền.” Lâm Dược cười khẽ, mắt nhìn một vòng quanh người Lạc Nhạn, cái ý vị kia không cần nói cũng biết. Lạc Nhạn cũng không để ý đến hắn, xuất ra một bình nước khoáng đưa cho Lâm Dược. Cái niên đại này, thứ khan hiếm nhất, thứ khiến người ta điên cuồng nhất, ngoại trừ đồ ăn thì không còn cái gì khác. Mắt Lâm Dược sáng lên, mở bình nước khoáng ra, dùng một hơi uống sạch bình nước, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lạc Nhạn cũng hảo cảm hơn, “Cô em, như vậy đi, ngày mai tôi ở đây chờ cô, đến thời điểm thích hợp tôi mang cô đi xem.” Đã bao lâu rồi hắn không uống nước? Nghĩ đến thời tiết gần đây ngày càng khô nóng, tâm tình Lâm Dược cũng vô cùng phiền não. Bất quá trên người nữ nhân này cũng cất nhiều đồ vật thật, hơn nữa mắt không nháy một cái liền móc ra một bình nước với một miếng bánh mì, phải biết rằng bây giờ mấy thứ này tương đương như một bảo bối, nhìn mấy người bên ngoài kia đói đến ngã lăn ra đất liền biết. Nhưng nữ nhân này lại giống như không cảm giác được, cái này đủ để nhìn ra, trên người nữ nhân này vẫn còn giấu đồ. Nếu như có thể đoạt mọi thứ trên tay cô ta, vậy chẳng phải đoạn thời gian này hắn sẽ chẳng cần lo ăn uống? Nghĩ một chút, trong mắt Lâm Dược nhiều thêm mấy phần dục vọng, tay nắm chặt chủy thủ, chuẩn bị động thủ. Nhưng nghĩ đến vừa rồi trong đám người, cô ta lại chọn trúng hắn, có lẽ cũng tín nhiệm hắn, nếu như hắn động thủ, thì có khác gì đám zombie ngoài kia? Trên mặt mang theo do dự, vốn tay đang nắm chặt chủy thủ cũng chầm chậm thả lỏng. Có thể có được những thứ này thì cũng coi như là người may mắn. Lâm Dược bỗng nhiên thấy buồn cười chính bản thân mình, lúc này mới gật gật đầu với Lạc Nhạn rồi rời đi. Chờ đến lúc hắn rời đi, Lạc Nhạn mới chậm rãi thả lỏng tay, nếu như vừa rồi hắn dám động thủ thì Lạc Nhạn sẽ giết hắn. “Tiểu thư, cô đến đây tìm người?” Lạc Nhạn nhíu mày, mắt nhìn qua người nãy giờ đi theo mình – Từ Lỵ, gật đầu. “Nếu như cô tìm người thì tôi có thể giúp cô.” Từ Lỵ mang theo hưng phấn mà chỉ bản thân mình. Lạc Nhạn không hiểu mà nhìn cô ta, không rõ lời này là có ý gì, “Cô giúp tôi như thế nào?” Từ Lỵ đi tới gần Lạc Nhạn, miệng hơi nhếch lên, “Tôi cũng thức tỉnh dị năng, tuy nhiên dị năng này có chút bình thường, nhưng lại đặc biệt thích hợp dùng cho việc tìm người.” Từ Lỵ nói xong nhìn Lạc Nhạn một cái, thấy trên mặt cô ấy vẫn còn nghi hoặc, lúc này mới duỗi tay ra chỉ vào đôi mắt của mình. “Mắt tôi có thể nhìn được rất xa, tuy không thể nói là Thiên Lý Nhãn, nhưng đồ vật trong phạm vi vài dặm thì tôi có thể thấy rõ.” Hai mắt Lạc Nhạn sáng lên, chăm chú nhìn Từ Lỵ, “Có thể nhìn xuyên tường?” “Có thể.” Có thể giúp được Lạc Nhạn, nội tâm cô cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, dù sao mẹ con cô cũng thiếu cô ấy, đây coi như là báo ân. Không nghĩ đến bản thân mình giúp đỡ người khác, bây giờ đã nhận được hồi báo, tâm tình Lạc Nhạn lúc này tốt hơn rất nhiều. “Nhưng cô có hình của anh cô không?” Tuy cô có Thiên Lý Nhãn nhưng cũng phải có hình chân dung, nếu không thì cũng không biết là ai với ai. Lạc Nhạn vội vàng gật đầu, ánh mắt hơi đổi, tìm chỗ có chút cát, sau đó cầm một nhánh cây, suy nghĩ một chút bắt đầu họa. Mặc dù Lạc Nhạn vẽ không tệ, nhưng tư liệu vốn không đủ, nên chỉ có thể vẽ ra dáng dấp đại khái, cảm giác không sai biệt lắm, lúc này mới nhìn về phía Từ Lỵ. Từ Lỵ mím môi nhìn, lại hỏi vài câu, lúc này mới nhắm mắt lại, trong đầu họa lại chân dung của Lạc Dật lần nữa, cảm giác không sai biệt lắm, mắt mở ra. Mắt của cô ấy phát ra ánh sáng màu hồng, khí tức cả người cũng thay đổi, hai mắt kia giống như tia hồng ngoại, không ngừng đi xuyên qua các căn phòng, cũng tìm kiếm từng ngóc ngách một. Tính cách Từ Lỵ vốn trầm ổn, lúc này cũng không vội vàng hay xao động, tìm kiếm từ cửa ra vào, tiến dần vào bên trong. Lạc Nhạn ngồi xổm một bên nhìn Từ Lỵ. Coi như cô ấy không nói thì năng lực này xác thực rất bình thường, trước tiên không nói những cái khác, khi gặp được zombie thì Thiên Lý Nhãn này có tác dụng gì?