Lão công là zombie vương

Chương 77 : ♦ Chương 77

CHƯƠNG 77: MẸ CON Edit: Lan Anh Lạc Nhạn híp mắt nhìn về phía căn cứ ở Kiến Châu ở đằng xa kia, đó là cái căn cứ thứ nhất. Bức tường thành của căn cứ này có không ít gai ngược, khi zombie tiếp cận thì chỗ gai ngược đó sẽ đâm vào cơ thể chúng, dù không thể giết được nhưng sẽ khiến chúng không thể tiến lên, thậm chí là bị dính cứng ở đó. Ánh mắt Lạc Nhạn lộ ra ý cười, nơi này giống như kiếp trước, khiến cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đồng dạng cũng khiến tinh thần cô có chút thả lỏng. “Không có đồ ăn còn muốn đi vào? Mấy người bị điên hả?” Một nam nhân khôi ngô mặc áo tay ngắn, mắt chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, ánh mắt đầy vẻ xem thường, trên tay còn cầm một cây côn sắt, nhìn có chút dọa người. “Anh cho tôi vào đi, tất cả đồ ăn tôi đã đưa cho mấy anh rồi, còn thiếu bao nhiêu thì tôi sẽ bổ sung.” Nữ nhân kia mang theo kiên trì, tay ôm chặt một đứa bé gái bên cạnh, nhìn vào nam nhân kia mà nói. “Nếu ai cũng giống như mấy người thì chúng tao còn lập ra cái quy củ này làm gì?” Hiện tại đạo đức là như vậy, không có kính già yêu trẻ, chỉ có mạnh được yếu thua, nếu như không có năng lực thì chỉ có con đường chết. “Như vậy đi, anh cho chúng tôi đi vào, đợi đến lúc thu xếp tốt cho con tôi, tôi lập tức đi ra ngoài tìm đủ đồ ăn bù vào chỗ thiếu, hơn nữa sẽ chia riêng cho anh.” Mang theo đứa trẻ thì căn bản không thể tiến vào địa phương đầy quái vật kia, nếu như không mang theo thì cô cũng không yên tâm để con mình ở ngoài một mình, cũng vì điểm đó nên cô không có thu thập được bao nhiêu đồ ăn. “Tao nói, không được.” Người giữ cửa mang theo kiên quyết trả lời, nếu như có người bắt đầu thì sẽ có người khác bắt chước, vậy cái công việc nhẹ nhõm này của hắn cũng coi như ném, đến lúc đó người đáng thương lại là hắn. Sắc mặt của nữ nhân này hiện tại rất khó coi, mắt nhìn ra ngoài, nhìn mấy con quái vật miệng đang mở ra, sắc mặt tái nhợt, sau đó mang theo kiên quyết nhìn người giữ cửa, “Tôi có mấy món này, có đủ để con gái của tôi đi vào không?” “Đủ thì đủ.” Nếu như hai người mà nói là quá ít, nhưng một người thì dư. Người mẹ đấu tranh tâm lý, hơi do dự sau đó tay ôm chặt đứa con trong ngực, qua một lúc lâu mới cúi đầu xuống, nhìn mặt đứa nhỏ, “Tinh Tinh ngoan, con vào trong căn cứ đợi mẹ, chẳng mấy chốc mẹ sẽ đi tìm con.” “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Đứa nhỏ nhanh chóng bắt lấy tay mẹ, cả khuôn mặt đều là sợ hãi. Người mẹ cũng đau lòng, nếu như không cần rời đi, thì làm sao cô lại muốn đi? Nhưng ở đây không tới phiên cô quyết định, để hai người cùng tiến vào chỗ có zombie, chẳng bằng cho con mình ở một nơi an toàn, chí ít có thể sống, mà khi cô tìm được đồ ăn, đến lúc đó mẹ con họ sẽ được đoàn tụ. Nhìn hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, những người xung quanh đều mang khuôn mặt lạnh lùng, giống như không nhìn thấy, trừ khi đó là chuyện xảy ra trên người bọn họ thì may ra trên mặt mới có chút cảm xúc. Nghĩ đến tận thế, cũng đã khiến cho đám người này mất đi thứ đồ cơ bản nhất là cảm xúc, lúc này bọn hắn không khác gì cái xác không hồn. Lạc Nhạn nghĩ một chút, rồi đi đến chỗ người giữ cửa, “Một người đi vào thì cần bao nhiêu đồ vật?” Người giữ cửa khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì chân mày cau lại,”Vậy phải xem xem ngươi có phải là Dị năng giả hay không?” “Nếu như là Dị năng giả thì được lợi gì?” “Nếu như là Dị năng giả thì chỉ cần giao hai cái bánh mì là có thể vào, nếu như là dị năng hệ thủy thì không cần gì cũng có thể vào.” Bởi vì mọi người đã cảm giác được hiện tại nước vô cùng khan hiếm, hơn nữa dị năng hệ thủy lại không nhiều, mỗi lần tạo ra nước thì ít càng thêm ít, muốn chèo chống toàn bộ căn cứ trên căn bản là không có khả năng. Cũng bởi vậy nên dị năng hệ thủy mới được ưu tiên như vậy. Lạc Nhạn lộ ra chút do dự, “Nếu như không có dị năng thì sao?” “Vậy thì phải giao hai bình nước khoáng, tám món đồ ăn khô.” Đồ ăn khô thường là bánh mì hoặc đồ hộp, nói đến đây thì người giữ cửa đã có chút không kiên nhẫn, nếu như cô ta không phải là mỹ nữ thì hắn cũng không muốn lắm lời như vậy. “Ngược lại cô có muốn đi vào hay không?” “Đương nhiên.” Nếu như không muốn đi vào thì cô cần phí thời gian ở đây làm gì? Đưa tay ra với lấy balo đằng sau lưng, cầm lấy mì ăn liền với nước, “Những thứ này là tính cho tôi, còn có hai mẹ con bên kia, cũng tính cho tôi.” Lời này khiến người giữ cửa trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, không nghĩ đến nữ nhân này vậy mà lại đi giúp người khác, phải biết hiện tại mọi người muốn tự lo cho mình cũng không xong, chứ nói chi bây giờ đồ ăn đang dần thiếu hụt. Hiện tại mỗi người đều hận không thể giấu đồ ăn cho mình, một phần ăn lúc trước bây giờ có thể xem như mười phần, mà những người không có đồ ăn, chỉ có thể đưa mắt nhìn chằm chằm những người kia, tìm cơ hội để cướp đoạt. Không nghĩ đến nữ nhân này ngốc như vậy, lại dám giúp đỡ người khác. Mà sau khi hai mẹ con kia thấy Lạc Nhạn lên tiếng cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó nhịn xuống hưng phấn trong lòng, bước lên mấy bước, đi tới bên người Lạc Nhạn, “Cám ơn cô, thật sự rất cám ơn cô.” Thế đạo thời nay đã thay đổi, không cần nói giúp người, không giẫm thêm một cước đã là rất tốt rồi. Nhưng cũng vì thời thế bây giờ đã khác, đối phương nguyện ý giúp đỡ thì có thể khiến cô vô cùng cảm kích. Lạc Nhạn cong môi, gật gật đầu đối với họ, sau đó cửa thành chậm rãi mở ra, đi vào bên trong. Vừa đi vào thì cảm nhận được một cỗ mùi vô cùng khó ngửi, Lạc Nhạn nhịn không được mà nhíu mày, lúc này mới tiến vào tận thế được bao lâu đâu, mà con người đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn đám người đứng bốn phía, ánh mắt gian xảo, Lạc Nhạn nhìn một vòng liền bắt đầu đi tìm. Chuyện cô muốn làm hiện tại là đi tìm bọn Lạc Dật. Chỉ là căn cứ ở Kiến Châu quá nhiều, nơi này cũng chỉ là một trong số đó, tuy trong lòng có chút suy đoán có lẽ bọn họ không có ở đây, nhưng Lạc Nhạn không muốn buông tha bất kỳ khả năng nào, ít nhất cũng phải nhìn qua một lượt, nếu như không có thì lại đi chỗ khác tìm là được. Bất quá căn cứ này nằm ở ngoài rìa của Kiến Châu, cũng là tòa căn cứ bị diệt đầu tiên trong mạt thế. Mà thời gian hủy diệt nơi này cũng ngày càng gần, cô nhớ là sau khi nhiệt độ bắt đầu lạnh. Khi đó zombie bắt đầu tiến hóa, cũng vì sự tiến hóa này mà khiến tòa căn cứ nhìn kiên cố như vậy lại bị đánh sập. Khi Lạc Nhạn còn đang suy nghĩ lung tùng thì người ở bốn phía đã hơi rục rịch. Người ở đây vô cùng bẩn, không chỉ mặt mà thân thể cũng thiếu tay thiếu chân không đầy đủ, từng người đều mở to đôi mắt như ác lang, chăm chú nhìn mấy người Lạc Nhạn. Dù mới qua một đoạn thời gian nhưng những người này bây giờ đã gầy như que củi, lúc nhìn đám người Lạc Nhạn thì lộ ra tham lam, giống như muốn nhào lên, lột da bọn họ mà ăn sống. Lạc Nhạn còn chưa nói gì thì bất thình lình cảm thấy bên cạnh mình căng thẳng, nhíu mày nhìn sang. “Vị tiểu thư này, thật sự rất cám ơn cô, nếu như không có cô thì chúng tôi cũng không vào được.” Đây là nữ nhân vừa rồi, trên mặt cô ta có chút áy náy, còn có một chút câu nệ, không dám nhìn thẳng Lạc Nhạn, mà cô bé trong ngực cô ta thì nhìn chăm chú Lạc Nhạn, một đôi mắt tròn to, nhìn rất có thần.