Lão công là zombie vương

Chương 75 : ♦ Chương 75

CHƯƠNG 75: HỖ TRỢ Edit: Lan Anh Nhưng số lượng ít không nói, đằng này lại quá nhiều, cả bầu trời chi chít toàn là quạ, giống như muốn đem cả người Lạc Nhạn bao phủ, nên cô vẫn thận trọng đối phó với chúng. Mặc dù dị năng cấp ba thực sự mạnh hơn rất nhiều, nhưng thời gian kiên trì không dài. Giống như bây giờ, cô đã tiêu hao khá nhiều năng lượng, cô cảm giác được năng lượng trong cơ thể như bị rút đi từ từ. Lạc Nhạn đưa tay sờ Tử Ngọc, “Tử Ngọc, ta muốn năng lượng.” Lúc đó Tử Ngọc hút năng lượng của cự mãng, lấy năng lượng đó dời qua cơ thể của cô, như vậy Tử Ngọc có thể tự động hấp thu năng lượng bên ngoài, từ đó đem năng lượng của tinh hạch chuyển vào cơ thể của Lạc Nhạn. Tử Ngọc lên tiếng, bắt đầu hấp thu tinh hạch, kỳ thật đây cũng là chỗ tốt của việc lên cấp, một lần kia cho Tử Ngọc hấp thu nhiều tinh hạch như vậy, khiến Tử Ngọc cũng có thể tăng lên một cấp, đồng thời cũng có năng lực này. Một khi năng lượng trong thân thể trống rỗng, Tử Ngọc sẽ nhanh chóng cung cấp, điểm này lại càng khiến Lạc Nhạn không cần phải dè chừng bầy quạ nữa. Mắt thấy bầy quạ đã giảm bớt phân nửa, linh lực ngưng tụ trong tay Lạc Nhạn cũng ngày càng nhiều, đang chờ số quạ còn lại hạ xuống, nhưng chúng chỉ bay trên không trung vài vòng rồi sau đó rời đi. Bộ dạng kia khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại, ngây ngốc đứng xem. Kỳ thật năng lực của bầy quạ zombie này cũng không mạnh, bọn họ sở dĩ không đấu lại nổi là vì số lượng của chúng quá nhiều, mỗi con tiến lên cắn một cái, cũng có thể khiến người ta chết tươi ngay tại chỗ, cho nên chỉ cần nghe về chúng là sợ mất mật. Đương nhiên nếu cứ để như vậy, đợi bầy quạ này ăn thịt người đủ thì sẽ tăng cấp, sau này muốn đối phó sẽ càng khó khăn hơn. Chờ đến khi không nhìn thấy đàn quạ nữa, Lạc Nhạn mới thở phào một hơi, nhưng bên trong Tử Ngọc, số tinh hạch cô thu thập trong đoạn thời gian này cũng không còn. Cô vừa suy nghĩ vừa điểm tay lên băng, tầng băng thật dày kia chậm rãi hòa tan, vừa rồi tường băng cứng như sắt, khiến bầy quạ không thể đi xuyên qua, bây giờ chỉ trong nháy mắt đã tan rã. Lạc Nhạn nhìn Vũ Văn Lang lạnh đến môi cũng biến xanh, lông mày nhịn không được nhíu lại. “Rất lạnh?” Cô ngược lại không để ý đến điểm này, chỉ biết bọn họ đứng ở trong đó thì sẽ không bị đàn quạ làm hại, cô lại quên mất đứng trong khối băng sẽ rất lạnh, khiến mọi người đang mặc áo tay ngắn như thế này cảm thấy rét lạnh. “Còn tốt.” Khóe miệng Vũ Văn Lang cong lên, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của Lạc Nhạn, trong mắt như có ánh sáng, “Cô không sao chứ?” Lại nghĩ đến ngày đó Lạc Nhạn cứu gia đình mình, trong mắt Vũ Văn Lang lại tràn đầy sùng bái, không nghĩ đến trên đời này lại có người mạnh như vậy, quan trọng là người đó còn là nữ nhân. Lạc Nhạn gật đầu, “Chúng ta đi thôi!” Vũ Văn Lang ngây ngốc gật đầu, vừa mới chuẩn bị kêu Vũ Văn Trí lái xe, thì lúc này mới nhớ ra bánh xe đã bị nổ, muốn xuất phát thì cũng phải đem bánh xe đổi sang cái mới. Mà Lạc Nhạn thì muốn thu thập tinh hạch, lúc này trên mặt đất có rất nhiều quạ, trên người chúng cũng có tinh hạch nhưng năng lượng ít, bù lại số lượng thì rất nhiều. Ngay cả Tiểu Xà cũng bò qua chỗ bầy quạ, nghĩ đến vừa rồi nó nhận không biết bao nhiêu kinh hãi, Tiểu Xà hừ lạnh, cái đuôi nhọn đâm xuyên qua đầu bọn chúng, móc tinh hạch ra nuốt, lúc này mới sực nhớ, đưa mắt nhìn Lạc Nhạn, thấy cô không nhìn mình thì động tác càng nhanh hơn. Thân ảnh nho nhỏ dưới xe, thấy người khác không có chú ý cũng bò đi ra, miệng ngậm đầy tinh hạch, chỉ mất một chút công phu đã ăn không ít tinh hạch, lập tức hài lòng, nghĩ đến tình cảnh lúc nãy đáng sợ bao nhiêu, coi như bây giờ có thể tha thứ cho Lạc Nhạn. Đoàn người Vũ Văn Lang cũng không để ý, xuống xe đi ra đằng sau thì thấy chỗ bánh xe bị nổ, bánh xe hoàn toàn bị xẹp xuống, sắc mặt Vũ Văn Lang rất khó coi, tay để trên chỗ bánh xe bị nổ kia, nhìn thấy một vết thủng nhỏ trên vỏ bánh, sắc mặt biến hóa, liên tưởng đến ban nãy đoàn xe của quân đội bị bầy quạ đuổi theo, còn có chỗ nào không rõ? Mắt trợn lên, qua một lúc lâu mới đè xuống sự tức giận trong lòng. Mà lúc này Vũ Văn Trí cũng xuống xe, đi tới bên người Vũ Văn Lang, “Anh hai, xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì.” Hiện tại nói thì còn ý nghĩa gì? Nghĩ đến bọn họ vô thức muốn tìm sự che chở, nhưng lúc này chỉ thấy buồn cười, quả nhiên lời Lạc Nhạn nói không sai, muốn đi tìm sự che chở còn không bằng tự chính mình mạnh hơn, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ mới không cần phải e ngại bất cứ điều gì. “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?” Dù sao xe cũng đã bị hư bánh, không thể vá hay bơm được, trừ phi phải đổi cái bánh xe mới, nếu không không có cách nào đi được. Nhưng vấn đề là ở đây không có bánh xe, cũng không có tiệm sửa xe, cho nên Vũ Văn Trí càng thêm lo lắng. Đây cũng là điều mà Vũ Văn Lang lo lắng, mắt nhìn xung quanh, có lẽ vừa rồi đàn quạ bay tới đây nên nơi này cũng không có zombie, cũng có thể coi là may mắn trong bất hạnh đi. “Xem ra chúng ta chỉ có thể tìm một chiếc xe khác.” “Nhưng vấn đề là nơi này trước sau gì đều không có bóng người cũng như nhà cửa, đi đâu tìm xe đây?” Vũ Văn Trí bất đắc dĩ nói, lúc lái xe đến đây đã cảm thấy bốn phía hoang vu, tuy xa xa có thể nhìn thấy mấy chiếc xe đi qua, nhưng nơi này vừa nãy bị đàn quạ kia tấn công, nên mấy chiếc xe kia cũng không dám tới gần. Coi như muốn cướp xe hay muốn đi nhờ xe cũng đều không được. Mà ngay lúc hai người đang xoắn xuýt thì hơn mười chiếc xe quân đội đang chạy tới nơi này. Vũ Văn Trí hai mắt sáng lên, “Anh hai, là người của quân đội.” Hơn nữa nhìn bộ dáng, có lẽ vừa rồi thấy được xe của bộn họ bị hư nên mấy vị quân nhân này mới tới giúp đỡ, như vậy bọn họ cần gì phải lo lắng nữa? Suy nghĩ một chút, Vũ Văn Trí càng thêm nhiệt tình. Vốn còn muốn giấu diếm, nhưng cứ che giấu như vậy thì Vũ Văn Trí có lẽ sẽ khờ khạo đi theo bọn chúng, cho nên Vũ Văn Lang hạ quyết tâm, “Không phải em cho rằng, vừa rồi bánh xe bị nổ là chuyện ngoài ý muốn?” Giọng Vũ Văn Lang không quá lớn, nhưng lại khiến nụ cười của Vũ Văn Trí hơi ngừng lại, ngây ngốc nhìn qua anh hai mình, một hồi lâu mới dùng giọng không dám tin hỏi, “Ý anh là, là bọn hắn làm nổ bánh xe của mình?” “Ngoại trừ bọn hắn, còn có thể là ai nữa, hơn nữa trên bánh xe vẫn còn lưu lại vết đạn bắn, em có thể đi xem.” Lời này vừa nói ra triệt để dập tắt tâm tình vui sướng của Vũ Văn Trí, nếu như nói vừa rồi hắn vô cùng hưng phấn khi thấy đoàn xe thì lúc này chỉ cảm thấy toàn thân rét run, ngây ngốc nhìn Vũ Văn Lang, đó là anh hai của hắn, tất nhiên là hắn tin tưởng, nhưng trong thâm tâm vẫn không thể tin được chuyện đó là sự thật. Mà chỉ tốn một chút thời gian, người của quân đội cũng đã chạy tới đây. “Các người có làm sao không? Chúng tôi là quân nhân đóng quân ở Q châu.” Ở trên một chiếc xe quân đội, có một người đang cầm loa, nói với bên Vũ Văn Lang. Vũ Văn Lang với Vũ Văn Trí nhìn nhau một chút, lúc này mới nhìn về phía đoàn xe, “Có chuyện gì sao?” “Tôi thấy hình như các ngươi gặp chút vấn đề, cho nên tới hỏi một chút, có cần hỗ trợ gì hay không?” Nếu như trước khi gặp bầy quạ zombie, nghe được những lời này có lẽ bọn họ sẽ mừng như điên, nhưng lúc này nhìn mấy khẩu súng ngắn trên xe, Vũ Văn Lang thật sự là cười không nổi. “Không có gì cần hỗ trợ.” Lúc này bọn họ chỉ muốn mấy người này đừng tới đây, ở trong mắt họ những người quân nhân này không còn chút tín ngưỡng nào, chỉ vì cái gọi là lợi ích mà có thể hy sinh người khác.