Lão công là zombie vương

Chương 74 : ♦ Chương 74

CHƯƠNG 74: LUYỆN TẬP Edit: Lan Anh Mà người bên quân đội bên tuy chạy nhanh nhưng vẫn bị đàn quạ đuổi kịp, mấy chiếc xe phía sau đã buộc phải ngừng lại, chỉ có thể dừng tại chỗ rồi dùng súng càn quét, tuy nhiên vẫn không có chút tác dụng nào, bởi vì giết một nhóm lại có một nhóm khác tiến lên, hơn nữa nơi này có cả ngàn vạn con quạ, bọn hắn căn bản không có đủ đạn để bắn giết chúng. “Đáng chết, làm sao lại có nhiều quạ như vậy?” Đám người quân đội sắc mặt đại biến, mấy con quạ đáng chết này lại đi chung với nhau, tình hình này nếu không thoát được thì bọn hắn chết là không nghi ngờ. “Lão đại, chúng ta phải làm sao đây?” Ngồi ở ghế lái phụ là một nam nhân, mắt nhìn ra bên ngoài khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng, ngây ngốc nhìn ra ngoài, bởi vì ở bên ngoài mặt kiếng có một tấm lưới sắt, bên trong cũng có thêm một tầng lưới sắt, có ba lớp bảo vệ nên trong thời gian ngắn đám quạ này không thể phá vỡ được. Nhưng cứ như vậy cũng không tốt. Cái người được gọi là Lão đại kia mắt không ngừng chuyển, nhìn bốn phía đã bị đàn quạ che kín, khiến người khác không thấy rõ phía trước, nhịn không được cắn chặt răng, xuyên qua một khe hỡ thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe hàng, khóe miệng cong lên. Rút súng bên người ra, mở ra một khe hở nhỏ của cửa sổ xe, đủ để thò đầu súng ra ngoài. Cũng may bên ngoài có lưới sắt nên khi mở cửa kính xuống mới không bị đàn quạ chen vào. Lão đại ngắm bắn, nhắm ngay cái xe hàng phía trước, nhanh tay bóp vò, viên đạn xuyên qua đàn quạ mà bay về phía trước. Thấy cảnh này thì nam nhân ngồi bên cạnh làm sao lại không rõ, chỉ biết ngây ngốc nhìn về phía trước. Thấy viên đạn đâm vào lốp sau của xe, sau đó là một tiếng nổ truyền đến. Một tiếng ầm vang lên, đàn quạ xung quanh hơi dừng một chút, sau đó không ngừng bay qua phía phát ra tiếng nổ. Thừa dịp này đoàn xe quân đội bắt đầu quay đầu, mở ra một con đường khác mà chạy. Mà mấy người Lạc Nhạn ngồi trên xe không ngừng chửi thầm. Cũng may, nếu không phải Lão đại nổ súng thì chiếc xe này của bọn hắn đã làm mồi trong miệng lũ quạ. Khi nhìn đến đàn quạ đen kịt phía sau, sắc mặt mấy người Lạc Nhạn còn đen hơn cả đàn quạ, nhưng hết lần này đến lần khác thùng xe đằng sau của họ không có gì che chắn, chỉ có thể đứng tại đây chờ đàn quạ bay đến. Vũ Văn Thần Minh mang theo tuyệt vọng mà ôm chặt Tô Đồng với Tô Chân. Mà Vũ Văn Lang ngồi ở phía trước cũng đứng lên, tìm đồ vật để chặn bên ngoài cửa kính, nhưng người ngồi phía sau không có gì ngăn cản, trên cơ bản là họ hoàn toàn lộ diện dưới bầu trời, nếu như đàn quạ tới thì những người ngồi phía sau sẽ là người đầu tiên bị ăn. Trong lúc nhất thời sắc mặt của mọi người đều khác nhau. Ngoại trừ đoàn người ngồi trên xe thì dưới gầm xe, có một thân ảnh nho nhỏ lén lút đi theo cũng run lên, xích gần vào bên trong, trên mặt cũng đầy e ngại. Vũ Văn Lang ngồi trên xe cũng có chút không yên, “Cha, cha mang hai đứa nhỏ lên phía trước ngồi đi.” Nói xong liền đẩy một cái cửa nhỏ thông với thùng xe phía sau ra, nhìn cha mình. Cái cửa nhỏ này là vì tình huống bất ngờ, cho nên trước đó bọn họ đã cải tiến qua, đương nhiên là chỉ có thể dùng vũ lực để phá vỡ. Vũ Văn Thần Minh đã tuyệt vọng, nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi, mặc kệ bọn họ núp ở chỗ nào thì mấy con quạ kia cũng sẽ cắn chết bọn họ, nhưng khi cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ trong ngực, thì ông mới cắn răng đưa hai đứa nhỏ lên đằng trước, vô luận như thế nào, ông cũng không thể mất đi ý chí chiến đấu, nếu như ông không đứng lên thì làm sao bảo vệ được cháu mình? Chờ đến lúc ba ông cháu đã đi vào buồng xe thi Vũ Văn Lang cầm lên một cây đao dài, nắm chặt trong tay. Bởi vì chỗ ngồi phía trước đã không thể chen vào nữa nên Vũ Văn Lang cũng không đi vào, cũng không thể để Lạc Nhạn đi vào cùng. Hắn có chút áy náy mà nhìn Lạc Nhạn, dù sao cô ấy cũng là nữ nhân, nhưng hắn chỉ có thể để cha mình và hai đứa cháu ngồi vào đó, “Thật xin lỗi.” “Tại sao lại phải xin lỗi?” Lạc Nhạn nhìn Vũ Văn Lang hỏi, trong mắt cô chỉ có chiến đấu, mấy con quạ này thích nhất là máu, cuộc đời trước bọn họ cũng đã gặp đàn quạ zombie này, nhưng họ chỉ biết chật vật mà chạy trốn, không nghĩ đến đời này vẫn có thể gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp. Vũ Văn Lang không biết trả lời như thế nào, chỉ xấu hổ đứng ở đó, nghĩ đến lần này có lẽ bọn họ cũng không thể sống, chút khó chịu trong lòng cũng biến mất, ngược lại lại mang theo nụ cười yếu ớt, “Cô chuẩn bị làm như thế nào?” Lạc Nhạn mím môi nhìn về phía trước, nhìn hai đứa bé đang run rẩy thì khóe miệng cong lên, “Chiếu cố thật tốt bọn họ đi.” Nói xong cô đã nhảy lên một cái, đứng trên đầu xe, tay đặt lên xe. Băng từ trong tay đang dần ngưng tụ ra ngoài, không ngừng tràn ra, chỉ trong chốc lát cái xe đã được vây trong bức tường băng. Tầng băng này dày khoảng mười centimet, bao bọc cái xe vô cùng chặt chẽ. Nhìn thấy màn này thì Vũ Văn Lang vô cùng sững sờ, tay đặt lên trên bức tường băng, cảm giác được sự cứng rắn của nó, lại càng thêm sửng sốt. Mặc dù lúc trước đã gặp qua nhưng lần này nhìn thấy lần nữa thì mới phát hiện cô mạnh như thế nào, không thể đoán trước được. Bất quá tại sao cô ấy lại ở bên ngoài? Đàn quạ này khủng bố như vậy, chẳng lẽ cô ấy không thấy sao? “Lạc Nhạn, nhanh đi vào trong.” Hắn là nam nhân, tình cảnh như vậy phải là nam nhân đối mặt, chứ không phải dựa vào một nữ nhân. Lạc Nhạn giống như không nghe được, bởi vì đàn quạ kia đã đến trước người. Cô đưa tay ra cảm nhận được băng lãnh, Lạc Nhạn híp mắt lại, đánh một vòng hướng tới chỗ đàn quạ. Một đường hàn khí đánh lên, đàn quạ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lớp hàn khí đó đông cứng lại, tạo thành đàn quạ băng, ngưng tụ bọn chúng trong đó sau đó rơi xuống mặt đất. Lạc Nhạn duỗi tay ra bắt được hai con, nắm thật chặt, tay hóa cứng sau đó đâm xuyên qua đầu chúng. Lúc này cự mãng đang nằm dưới chân Lạc Nhạn nhìn thấy một màn này càng thêm e ngại, muốn leo lên chỗ khác để tránh né, nhưng mới bò đi được một chút thì lại bò trở về, vì đám quạ này nhiều quá, bây giờ chỉ cần nó bò ra ngoài mấy bước chắn chắn sẽ bị làm thịt, chỉ đành ở đây không dám chạy loạn. Nó nhịn không được muốn bò lên chân Lạc Nhạn lại, nhưng còn chưa đụng phải thì Lạc Nhạn đã bước lên trước hai bước, tránh né động tác của Tiểu Xà. Cái tiểu đồ vật này, thật vất vả mới vứt nó ra được, cô đâu có ngốc mà để nó trèo lên lần nữa. Ngược lại đám quạ trên không này khiến Lạc Nhạn hơi ngưng trọng, trong tay không ngừng ngưng tụ hàn khí, trước khi chúng bay tới gần thì cô đã đánh về phía chúng. Ở trước mặt người khác đàn quạ này dị thường kinh khủng, nhưng ở trước mặt Lạc Nhạn thì chúng chỉ dùng để luyện tập, đám quạ bị đóng băng không thể cử động, chỉ có thể rơi hết xuống đất. Chỉ trong thời gian nháy mắt, dưới đất có không ít quạ bị đóng băng, từng con từng con bị đông cứng rơi xuống đầy đất. Tuy như vậy nhưng đám quạ này dường như không cảm thấy e ngại, ngược lại cứ tiến lên phía trước, giống như muốn bao phủ Lạc Nhạn hoàn toàn. Lạc Nhạn đứng nguyên tại chỗ, thân thể không ngừng xoay tròn, nhìn mấy con quạ kia không ngừng rơi xuống, trên mặt chỉ có ý cười. Dùng đàn quạ này để luyện tập thật không tệ, cái khác không nói, chỉ nói đến sức chịu đựng với cách vận dụng năng lượng trong cơ thể, cũng khá hơn một chút. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trong tình trạng năng lượng của nàng phải đầy đủ.