Lão công là zombie vương
Chương 73 : ♦ Chương 73
CHƯƠNG 73: ZOMBIE QUẠ
Edit: Lan Anh
So với bọn họ thì hai đứa bé đỡ hơn, cái bánh gato kia bọn nhỏ cũng ăn được hai ngày, cũng may là cái bánh còn mới, nếu không chưa tới hai ngày thì cái bánh đã bị hỏng.
Cũng không biết là do bánh gato hay do Lạc Nhạn ra tay giúp đỡ, hai đứa nhỏ lúc sau thân cận với cô hơn, cũng dám bắt chuyện với cô.
“Chị, có quân đội ở đây có phải chúng ta được cứu rồi không?” Tô Đồng mang theo nghi hoặc hỏi, hai đứa bé ngồi cách Lạc Nhạn không xa.
Tô Chân cũng ngồi một bên, trên khuôn mặt bánh bao hoàn toàn là hoang mang, có lẽ do được bảo hộ quá tốt nên hai đứa nhỏ mới giữ được tâm tình của trẻ con, ngoại trừ thành thục một chút thì không có gì thay đổi.
“Dựa vào núi núi ở lại, dựa vào người người chạy.” Lạc Nhạn hơi cười nhìn hai đứa nhỏ mềm mại, dù không muốn chúng biết rõ con người hiểm ác, nhưng nếu cứ bảo hộ chúng như vậy thì sẽ có một ngày gặp nguy hiểm, thà rằng cứ nói ra, để chúng nhìn rõ ràng con người ở tận thế là như thế nào.
“Trên thế giới này không có chỗ nào là an toàn, chỉ có các em thật sự mạnh mẽ thì mới có thể đổi lấy bình an, cũng có thể bảo vệ người nhà mình an toàn.”
Tô Chân còn có chút không hiểu, nhưng Tô Đồng lại biểu hiện ngưng trọng, “Em muốn bảo vệ hai cậu, còn có ông bà ngoại.” Đứa bé này đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình biến thành quái vật, nếu như không có ba thì anh em bọn họ làm sao được đưa đến chỗ ông bà ngoại, sợ là đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Nếu như lúc đó mình có năng lực thì có lẽ đã có thể bảo vệ ba ba, cũng có thể giúp mẹ tốt hơn, có lẽ mẹ cũng không biến thành quái vật khủng bố?
“Cho nên em phải mạnh mẽ hơn nữa, hiện tại là tận thế, cho dù em còn nhỏ, cho dù em chỉ là đứa trẻ, nhưng sẽ không có một ai nhường nhịn em, mà sẽ càng thêm chèn ép các em.” Cô không dám nói rằng, ở tận thế này có rất nhiều đứa trẻ bị con người bắt ăn thịt, dù sao dưới tình huống không có đồ ăn, bản tính ghê tởm của con người liền lộ ra.
Ở thời kỳ ngay cả rễ cây cũng không thể ăn, vậy thì chỉ có thể ăn thịt người mà thôi.
Tô Đồng cắn môi, cả người lại càng thêm ngưng trọng, ông bà ngoại che chở cho anh em bọn họ bằng cả tình thương, bằng mọi giá không muốn mình biết quá nhiều, bây giờ chị Lạc Nhạn nói một câu như vậy giống như một đòn cảnh cáo, khiến cả người Tô Đồng bối rối, cũng nhận biết rõ thực trạng hiện tại.
Tô Đồng một mực muốn cùng cậu đi tìm thức ăn, không muốn trở thành kẻ vướng víu, dù rằng đây là cậu của mình, là người mà bọn họ ỷ lại bằng toàn bộ niềm tin.
Mà Vũ Văn Thần Minh ngồi một bên, ngay từ đầu ông không quá đồng ý với lời Lạc Nhạn nói, nhưng ông cũng không cắt ngang, khi nhìn đến biểu hiện trên mặt của hai đứa cháu thì ý nghĩ không vừa lòng lúc nãy cũng biến mất, ngược lại còn mang nụ cười yếu ớt mà nhìn chúng.
Nếu để chúng chân chính đối mặt mới biết rõ, thì chẳng bằng để chúng biết trước bên ngoài tàn nhẫn như thế nào.
Ông thở dài, cuối cùng vẫn là ông vô năng a.
Nhưng còn chưa kịp than thở xong thì lại nghe được một âm thanh khiến cả người ông run rẩy, cảnh giác nhìn lên phía trên.
Âm thanh này nghe được từ đằng xa, nhưng có chút quỷ dị, khiến sắc mặt ông khó coi hơn rất nhiều, nhìn Vũ Văn Lang đang ngồi đằng trước, “Lang nhi, âm thanh này là gì a?”
Vũ Văn Lang chau mày nhìn lên trời, xe chầm chậm chạy, trong lúc nhất thời không phân biệt được, không chỉ bọn họ mà đội xe phía trước cũng nghe được, tất cả các xe đều chạy chậm lại, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lạc Nhạn đứng thẳng lên, mắt theo dõi bốn phía, âm thanh này rất quen, cô đã từng nghe qua ở đâu đó, mắt nhắm lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, qua một lúc lâu mới mở mắt ra, tiến lên trước mấy bước, gõ lên kính chắn thùng xe, “Vũ Văn Trí, lập tức lái xe, rời khỏi đây ngay lập tức, rời khỏi đội xe, nhanh.”
Lạc Nhạn nói hai lần ‘rời khỏi’, có vẻ rất nghiêm trọng, có thể nhìn ra cô đang lo lắng.
Vũ Văn Trí có chút không kịp phản ứng, nhìn qua Lạc Nhạn, đến lúc Vũ Văn Lang đẩy hắn một cái lúc này mới hoàn hồn, khởi động xe, rời khỏi đội xe, chạy đến một phương hướng khác.
Tuy hắn không rõ tại sao lại phải bất thình lình rời đi, nhưng nghĩ đến năng lực của Lạc Nhạn, hắn vẫn vô cùng tín nhiệm.
Cái ý nghĩ này vừa mới hình thành thì đằng sau, âm thanh kia đã tới gần, Vũ Văn Trí thông qua kính chiếu hậu nhìn ra sau, vốn còn có chút thờ ơ thì khi nhìn đến tình cảnh phía sau thì trên mặt hoàn toàn lộ ra kinh ngạc, “Đó là cái quỷ gì vậy?”
Vũ Văn Trí nói khiến Vũ Văn Lang và Lộ Âm hơi dừng lại, nhìn ra đằng sau.
Sau đó Vũ Văn Thần Minh và hai đứa bé cũng vô cùng sợ hãi, thân thể run rẩy nhìn bầu trời đen nghịt.
Đã từng gặp không ít quạ đen, nhưng lúc này chúng lại bay khắp cả bầu trời, lít nha lít nhít, ngoại trừ những cặp mắt đỏ hồng thì hoàn toàn không thấy màu nào khác, lúc này đang bay tới đây.
Dù chúng chưa có hạ xuống, nhưng nhìn đàn quạ đen này, liền biết chúng có lực sát thương rất lớn.
Vũ Văn Trí mới đầu còn kinh ngạc, nhưng lúc này đã điên cuồng mà giẫm lên chân ga để chạy khỏi đây.
Nơi này là sa mạc, xung quanh không có một tòa nhà nào, ngoại trừ xe đang chạy ở đây thì cái gì cũng không có, tuy nhìn ra xa có một trạm xăng cùng với phòng ốc, nhưng tiếc rằng chúng cách quá xa.
Mặc dù không có cái gì trở ngại, có thể lái xe thoải mái nhưng cũng có chỗ xấu, là họ hoàn toàn bại lộ dưới mắt của đàn quạ.
Đám người quân đội kia sau khi nhìn thấy bầu trời đen nghịt một mảnh cũng dẫm chân ga chạy đi.
Xe của bọn hắn tương đối tốt, so với xe hàng của Vũ Văn Lang tốt hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, nhưng do Vũ Văn Trí đã lái xe chạy đi từ sớm, cho nên không có bị thụt lùi lại đằng sau.
Chỉ có một chút thời gian ngắn, đàn quạ kia bắt đầu hạ xuống.
Mà đàn quạ này mỏ của nó bén nhọn hơn rất nhiều, không ngừng va chạm với đoàn xe của quân đội.
Xe quân đội đã được cải tiến, nhưng những chiếc xe cá nhân ở đằng sau, không có cải tiến gì, khi quạ đen tấn công thì rất nhanh xuất hiện vết nứt trên mặt kính.
Mặt kính mặc dù cứng rắn nhưng đứng trước hơn chục con quạ đen đang dùng cái mỏ bén nhọn của nó va chạm vào, cũng đã xuất hiện vết nứt như tơ nhện.
Nam nhân ngồi trong xe sắc mặt đại biến, không ngừng chạy xe về phía trước, thân thể không ngừng run rẩy, mà người ngồi ở ghế lái phụ thì không ngừng dùng đồ vật để chặn lại mấy con quạ kia, cũng không ngừng rít gào.
Mặt kiếng trên xe không ngừng xuất hiện vết nứt, bị những con quạ biến thành zombie này va chạm, rất nhanh đã bị phá vỡ, một con hai con... không ngừng bay vào trong xe, mấy trăm con quạ không ngừng chen vào.
Người ngồi bên trong thét lên, thân thể bị quạ mổ xuống rồi cắn ra, máu văng khắp nơi, đau đến mức không thể thét lên, có người nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống.
Muốn gọi người đến cứu mạng nhưng mới chạy được mấy bước thì bị đàn quạ ép cho ngã trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt cũng đã bị đàn quạ kia từng miếng từng miếng ăn sạch, cuối cùng chỉ còn mỗi bộ xương không còn dính tí thịt nào nằm đó.
Thấy cảnh này thì cả thân thể Vũ Văn Thần Minh không ngừng run rẩy, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Trong nháy mắt, 7-8 chiếc xe cá nhân hoàn toàn bị phá hỏng, ngay cả người ngồi bên trong cũng không một ai sống sót.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương