Lão công là zombie vương

Chương 72 : ♦ Chương 72

CHƯƠNG 72: QUÂN ĐỘI Edit: Lan Anh “Con phải bảo vệ cháu của mình, cha đã già, cho dù chết cũng không sao.” Vũ Văn Thần Minh nói xong đã bò lên cửa sổ, nhìn zombie ở phía dưới không ngừng nhảy lên, bọn chúng rất dữ tợn, tay chân ông run nhè nhẹ, cẩn thận ôm lấy trụ băng, chậm rãi trượt xuống. Nào biết cái trụ băng này lại trơn như vậy, so với cầu trượt còn trơn hơn, trong nháy mắt đã trượt xuống, Vũ Văn Thần Minh còn chưa kịp phản ứng thì người đã rơi vào trong xe. Vũ Văn Thần Minh sững sờ một hồi, khi nhìn qua thấy Lạc Nhạn đang nở nụ cười yếu ớt thì lúc này mới xấu hổ mà haha hai tiếng, trụ băng cứng rắn như thế nào ông còn chưa kịp cảm giác được, lúc đó đầu óc trống rỗng, chưa kịp làm gì thì đã đến nơi. Bất quá ông có thể trót lọt qua như vậy thì đám nhỏ không cần phải nói. “Trí nhi, nhanh đưa mấy đứa nhỏ xuống.” Vũ Văn Trí lên tiếng, ôm Tô Đồng lên, đem hai tay bé vòng qua cây cột rồi cột lại với nhau, nhìn trên mặt cháu mình là sự sợ hãi, hắn nhịn không được trấn an vài câu, Tô Đồng lúc này mới nhắm mắt lại, theo cây cột đi xuống. Tô Đồng căng cứng cả người, mặc dù biết Vũ Văn Thần Minh đã giúp mình cởi dây trói, một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn. Hiện tại Vũ Văn Trí cũng đã ôm Tô Chân đứng bên cạnh. Vốn cho rằng không dễ dàng, không ngờ lại vượt qua một cách trót lọt không thể tưởng tượng được. Vũ Văn Thần Minh và mọi người nhìn Lạc Nhạn bằng con mắt sùng bái. Chờ đến khi mọi người đều lên xe, Vũ Văn Lang mới khởi động xe. Vũ Văn Lang ngồi đằng trước cũng không muốn lãng phí thời gian, xe bắt đầu cán qua zombie nên vô cùng xóc nảy, trước đây khi bọn họ đến đã có không ít zombie, bây giờ nói ít thì cũng hơn ngàn con, lít nha lít nhít, muốn lái qua thật đúng là có hơi khó. Lạc Nhạn nhìn xung quanh rồi nói với Vũ Văn Lang một tiếng, trực tiếp bò lên mui xe, nhìn zombie phía dưới, từ bên trong Tử Ngọc lấy ra lựu đạn, ném xuống. Lựu đạn kia vừa rơi xuống đất thì ầm một tiếng, quét sạch một vùng, Lạc Nhạn không ngừng quăng, ném ba trái thì đã mở ra được một con đường. Thấy không còn zombie ngăn cản xe, Vũ Văn Lang liền đạp mạnh chân ga chạy đi. Xe có chút lắc lư, Lạc Nhạn đưa tay nắm lấy thành xe để ổn định cơ thể, nhìn Vũ Văn Lang không ngừng lái qua xác zombie, xe lắc lư một hồi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây. Mà khi bọn họ xông ra ngoài thì có một thân ảnh nho nhỏ theo sát phía sau. Nhưng tất cả mọi người trên xe đều không có phát giác, ai cũng đang căng thẳng vượt qua con đường này, đến khi không còn cảm giác xe bị xóc nảy nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm. Quay lại nhìn thì thấy có không ít zombie vẫn còn đang chạy đuổi theo, muốn đuổi kịp xe bọn họ trừ khi xe bọn họ gặp tình huống gây trở ngại, còn bây giờ muốn đuổi kịp thì có lẽ chúng không có cơ hội. Mà sau khi nghe thấy tiếng nổ mạnh, mấy người đang hoan ái kia liền hồi hồn, mặc đại quần áo rồi chạy ra bên ngoài, thấy cửa ra vào đã xuất hiện vài vết nứt, lập tức chửi thề, sau khi phát hiện ra đám người Lạc Nhạn đã chạy thì càng hận sao lúc nãy không giết hết chúng, thế mà dám bỏ chạy rồi bỏ bọn chúng lại đây. Trong lòng rối rắm, có mấy người đã bắt đầu bối rối muốn chạy trốn. Chỉ là cửa kia đã có vết nứt, cảm giác có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, vết nứt ngày càng nhiều, zombie ở bên ngoài xô đẩy một hồi thì cuối cùng cánh cửa cũng vỡ vụn, từng con zombie chồng lên nhau, ngã xuống đất. Mà zombie ở phía sau thì đồng loạt tiến lên. Đám người ở đây mặt đầy hoảng sợ mà chạy lên lầu. Bởi vì mới hoan ái nên chân hai nữ nhân kia như nhũn ra, không nghĩ đến mới có chút xíu thời gian mà đã bị bỏ rơi phía sau, thấy mấy nam nhân vội vã chạy vào phòng nhanh chóng khóa cửa, hai nữ nhân mới hít hơi lạnh. “Mở cửa nhanh, cho chúng tôi vào.” ... Đoạn đường này bọn họ gặp không ít người sống sót, nhưng đã có kinh nghiệm lần trước nên lần này Vũ Văn Lang không làm người tốt nữa, mà đối phương cũng có suy nghĩ như vậy, nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua nhau liền rời đi, không hề có ý định dừng xe lại. Vào ngày thứ ba, mắt thấy sắp tới Kiều Châu, bọn họ lại ngẫu nhiên gặp được người của quân đội. Có hơn mười chiếc xe quân dụng, lần này đội quân nhìn có vẻ rất chính quy, không chỉ có xe mà còn có không ít đạn đạo cùng súng ống, hơn nữa xe quân dụng của bọn họ cũng đã được cải tạo qua, dù có không ít zombie vây quanh nhưng dường như bọn họ không hề để tâm, xe trực tiếp nghiền ép đi qua. Thấy cảnh này thì Lạc Nhạn nhịn không được mà nhíu mày, bởi vì khi mấy con zombie kia ngã xuống thì đám quân nhân liền xuống xe thu thập tinh hạch, thấy bọn hắn cảnh giác xung quanh rồi thu thập thỏa đáng, sau đó lại lái xe chạy đi. Bởi vì không có sử dụng vô tuyến nên Lạc Nhạn đối với mọi việc bên ngoài cũng không rõ ràng, tất nhiên không biết quân đội đã sớm truyền thông tin về tinh hạch ra bên ngoài. Mà Vũ Văn Lang ngồi trên xe cũng đang kinh ngạc nhìn bọn hắn, Vũ Văn Trí cũng nhìn thoáng qua, trong mắt tràn đầy quái dị. Không nghĩ đến zombie xấu xí như vậy mà trong cơ thể lại có thứ đồ đẹp đến thế, hơn nữa thấy người bên quân đội cẩn thận thu thập, khẳng định thứ đồ này không đơn giản. “Xem ra chúng ta nên tìm cơ hội, nhìn xem cái đó là cái gì.” Vũ Văn Lang nghĩ đến chỗ tinh hạch kia mà nói. Mà khác với Vũ Văn Lang là Vũ Văn Thần Minh và Lộ Âm, trên mặt tràn đầy vui vẻ, đối với người bình thường là họ mà nói, nhìn thấy người của quân đội là nhìn thấy hy vọng, cho nên mới có thể vui cười như vậy, nhịn không được đặt tay lên vai Vũ Văn Trí, “Trí nhi, những người này là quân nhân, đi theo quân nhân thì chúng ta coi như được cứu.” Vũ Văn Trí cũng vô cùng vui vẻ, gật đầu với Lộ Âm, chỉ là khi nhìn đến sắc mặt của Vũ Văn Lang, hơi ngừng lại, “Anh?” Vũ Văn Lang trong lòng hơi do dự, dù sao hắn cũng đã đáp ứng Lạc Nhạn, nếu như bọn họ đi theo quân đội thì khác gì lật lọng? Nghĩ một chút tâm tình liền dao động. Lạc Nhạn ngồi phía sau cũng cảm nhận được, “Nếu như mọi người muốn đi theo bọn hắn thì cứ đi theo đi.” Không chừng mấy tên đó cũng đi Kiến Châu, cho nên cô cũng không cần để ý. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm mấy người mặc quân trang kia, mắt nhắm lại, nơi này cách Kiến Châu không xa, mà quân đội ở gần đây, đến cùng là có căn cứ ở chỗ này hay vì nguyên nhân khác? Vũ Văn Lang nhìn xuyên qua lớp kính xe, nhìn Lạc Nhạn đang nghiêm mặt, trong lòng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nhìn Vũ Văn Trí, “Chúng ta cùng đi lên.” Mấy người bên quân đội kia đã đem đám zombie giải quyết, lúc này đang lái xe chạy đi. Vũ Văn Trí cũng chạy xe theo phía sau. Kỳ thật người đi theo phía sau quân đội cũng không ít, nghĩ có lẽ do bọn họ thấy là người của quân đội nên mới vô thức mà đi theo. Dù sao những quân nhân cũng rất mạnh, nhất định có thể che chở cho bọn hắn, hơn nữa zombie ở xung quanh cũng không thể tới gần nửa bước. Vợ chồng Vũ Văn Thần Minh ngồi phía sau xe hối thúc, cuối cùng lâu như vậy cũng thấy được nụ cười của hai ông bà, hai người ngồi dựa trên xe cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít. Một đoạn thời gian này mặc dù có dừng lại tìm đồ ăn, nhưng đồ ăn ngày càng ít, đồ có thể ăn được cũng ngày càng ít đi, hai vợ chồng bọn họ đã lâu lắm rồi không được ăn no, nếu như có thể đi theo quân đội thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng vấn đề ăn uống này nữa.