Lão công là zombie vương
Chương 71 : ♦ Chương 71
CHƯƠNG 71: YỂM HỘ
Edit: Lan Anh
“Cánh cửa phía dưới là kiếng cường lực, cũng có thể chèo chống được thêm mấy tiếng, mấy tiếng này chúng ta phải nhanh chóng tranh thủ.” Lạc Nhạn nói xong liền móc ra mấy miếng bánh nướng, mỗi người một miếng sau đó bắt đầu ăn.
Vũ Văn Thần Minh vốn muốn từ chối nhưng ông thật sự rất đói bụng, chỉ có thể mặt dày mày dạn mà nhận lấy, thầm nghĩ sau này nhất định phải báo đáp cho Lạc Nhạn, bây giờ ông mới dám ăn.
Ngược lại Vũ Văn Lang, sắc mặt anh trầm xuống, không lúc nào không thấy hối hận, ở tận thế này, muốn ra tay giúp đỡ người khác cũng phải xem xem đối phương là người như thế nào, hơn nữa còn phải coi lại điều kiện của mình có đủ để giúp hay không.
Nếu như lúc đó không ra tay thì bây giờ đã không bị ép đến tình cảnh này.
Chờ đến lúc ăn uống no đủ, Vũ Văn Lang với Lạc Nhạn mới bò từ trên cửa sổ xuống, mà Vũ Văn Trí thì lưu lại bảo hộ mọi người.
Hai người vừa bò xuống gần tới đất thì zombie đồng loạt tiến đến, duỗi tay ra muốn bắt lấy bọn họ.
“Để tôi yểm hộ anh.” Lạc Nhạn nghiêm túc nói, một tay bắt lấy cửa sổ, một tay khác cho nước chảy từ trong tay ra, xối đám zombie phía dưới ướt nhẹp.
Vũ Văn Lang chau mày không hiểu nhìn cô, mà ngay lúc này, vốn trên tay Lạc Nhạn là nước, lúc này đã đóng băng, mà băng nhanh chóng kết tụ từ ngón tay của cô đi xuống, zombie bị ướt đều đồng loạt bị đóng băng.
Tuy chỉ là một tầng mỏng băng, phủ bên ngoài zombie nhưng đã khiến chúng không có cách nào cử động.
Lạc Nhạn nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp đứng phía trên đầu mấy con zombie này, từ từ đi qua.
Mà zombie bị đóng băng thân thể hoàn toàn cứng ngắc, nhưng mắt vẫn không ngừng chuyển động, muốn bắt Lạc Nhạn lại không thể cử động, Lạc Nhạn đem đám zombie trên con đường này đóng băng toàn bộ, bảo đảm chúng không có cách nào thoát được mới nhìn về phía Vũ Văn Lang.
“Nhanh lên, không giữ được lâu đâu.”
Cả người Vũ Văn Lang hoàn toàn sững sờ, lúc sau mới gật đầu lung tung mà đi theo sau Lạc Nhạn, chạy tới chỗ để xe.
Lúc này bình xăng đã được đặt bên cạnh xe, chỉ cần đặt vòi châm vào là được.
Nhìn đến đây thì Vũ Văn Lang chau mày, bởi vì theo bọn họ tới gần thì nhìn thấy đám zombie cũng đang tiến lên, mà từng con từng con đứng bên cạnh xe, nếu như họ muốn tới gần thì phải ra tay, chắc chắn sẽ tạo tiếng động lớn.
“Lề mà lề mề cái gì?”
Lạc Nhạn nhìn biểu hiện trên mặt Vũ Văn Lang cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, tay khẽ động, mấy tầng băng cứng lại, trực tiếp tạo ra bức tường để ngăn zombie đồng thời cũng có thể đi đến chỗ để xe.
Zombie đứng bên cạnh xe lập tức lui lại vài bước, cũng trong lúc chúng đang lui ra sau thì Lạc Nhạn đã mang Vũ Văn Lang đến đó.
“Đổ xăng liền giao cho anh.” Lạc Nhạn có chút tức giận, tạo thêm mấy tầng băng làm thành bức tường ngăn zombie lại gần, tâm vừa động thì nghĩ đến Tiểu Xà lúc là cự mãng phần da của nó vô cùng cứng, cô bất thình lình có chút hứng thú.
Nhắm mắt lại cô có cảm giác hai cỗ năng lượng đang không ngừng chạy trong người, chỉ là có Tử Ngọc ở đây, rất nhanh hai cỗ năng lượng kia tan ra và hòa vào nhau ngay tại chỗ, theo sự dung hợp vậy mà lại tạo ra một cỗ năng lượng khác.
Lạc Nhạn tay khẽ động, trước mắt liền tạo ra một khối băng, khối băng này cảm giác cứng rắn hơn rất nhiều, đang suy nghĩ thì tường băng trước mặt bị zombie làm nứt một chỗ, Lạc Nhạn lui lại một bước, vung tay lên tạo ra một bức tường băng khác, ngăn zombie trước mặt lại.
Nhìn tường băng kia Lạc Nhạn hít vào một hơi, tường băng này so với ban nãy chắc chắn hơn rất nhiều.
Lạc Nhạn vừa nghĩ vừa hành động, tay đặt lên tường băng đập vài cái, cảm giác như đập vào miếng sắt, không, có lẽ còn cứng hơn sắt.
Lạc Nhạn cảm thấy vui mừng nhìn Tử Ngọc, không nghĩ đến tiểu gia hỏa này lại có năng lực như vậy.
“Tốt.”
Vũ Văn Lang lên tiếng khiến Lạc Nhạn tỉnh táo lại, trong lòng hơi do dự một chút mà nhìn về phía cánh cửa bằng kiếng kia, mắt lóe lên, “Kỳ thật tôi cảm thấy, chẳng bằng chúng ta ngay lập tức rời đi.”
“xảy ra chuyện gì?”
Lạc Nhạn nhìn xuyên qua cánh cửa kiếng, nhìn mấy người bên trong, môi khẽ mím, vừa rồi mấy người kia... “Chẳng qua cảm thấy nơi này sắp không chịu nổi.”
Vũ Văn Lang nhíu mày, nhưng hắn cũng phản ứng lại rất nhanh, “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Lui xe, để tôi giúp mọi người đi xuống.”
Vũ Văn Lang đáp ứng, hiện tại Lạc Nhạn nói gì thì hắn nghe nấy, cho nên ngay khi Lạc Nhạn vừa dứt lời thì hắn cũng đã ngồi vào ghế lái.
Lạc Nhạn leo lên thùng xe, lúc trước cảm thấy cái thùng xe này không có gì che chắn thật không an toàn, bây giờ ngược lại lại rất tiện lợi, cô nhìn lên phía trên lầu.
Từ nãy giờ Vũ Văn Thần Minh vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, bây giờ thấy họ lui xe lại đây lập tức rõ ràng.
Cái xe này mặc dù không tệ nhưng theo sự di chuyển của xe, đã nghiền ép không biết nhiêu con zombie, mấy cái thi thể này từng cái tiếp từng cái, khiến xe phải chậm lại, có chút khó khăn khi di chuyển.
Những zombie kia không ít con đã lên cấp một, vừa mới bắt đầu sẽ không thấy gì, nhưng nếu chúng va chạm nhiều thì chắc chắn xe sẽ bị hỏng, không chỉ vậy, còn có phía trước xe có quá nhiều zombie, coi như cô không sợ nhưng nếu xe bị ngừng lại thì những người này chắc chắn sẽ bị zombie nuốt sống.
Tuy đã đỗ xe lại nhưng vẫn không dám đỗ ở phía trước nơi tập trung quá nhiều zombie, thậm chí còn cách hai ba mét, chỉ mới vậy mà Vũ Văn Lang đã không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Lạc Nhạn suy nghĩ một chút, duỗi tay tạo ra một cái trụ băng, chậm rãi kéo dài, một đầu ở trên xe, một đầu kéo dài hướng về phía cửa sổ, chậm rãi dừng lại trên cửa sổ.
Vũ Văn Thần Minh đứng bên trong nhìn cây trụ băng, mắt sáng lên.
“Nhanh trượt xuống theo trụ băng.” Lạc Nhạn nói một tiếng, vỗ vỗ cây trụ băng, nó đủ cứng rắn cũng đủ to để chịu nổi trọng lượng của bọn họ.
“Chúng tôi thì không sao, nhưng bọn nhỏ.” Nhìn thấy zombie phía dưới, từng con từng con đang duỗi tay ra, ông nhìn thôi cũng muốn suy nhược thần kinh, chứ đừng nói để hai đứa bé trượt xuống, sợ rằng chúng sẽ càng sợ hãi.
Nếu như không cẩn thận lọt vào tay zombie, chẳng phải sẽ làm thức ăn cho chúng sao?
Nghĩ như vậy nên ông hơi do dự.
“Lấy đồ trói tay chúng lại.”
Lời này vừa ra liền khiến Vũ Văn Thần Minh sững sờ, ông rất nhanh liền phản ứng lại lời nói của Lạc Nhạn, trên mặt mừng rỡ, kỳ thật phương án này ông đã sớm nghĩ đến, nhưng quan hệ tới mấy đứa nhỏ nên lại quên mất.
Ông nhìn về phía Tô Đồng và Tô Chân.
Hai đứa bé đã được Lộ Âm đánh thức, lúc này đang chớp mắt nhìn Vũ Văn Thần Minh.
“Đồng nhi, Chân nhi, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, đừng sợ.” Vũ Văn Thần Minh nói xong liền nhìn về phía trụ băng, không biết có đủ cứng rắn hay không? Có thể nào nửa đường liền gãy không? Sau khi do dự thì ông nói với Vũ Văn Trí, “Cha đi trước, nếu như không có chuyện gì thì con cho hai đứa nhỏ theo sau.”
“Vẫn là con thử đi.”
Vũ Văn Trí trong lòng cũng vô cùng lo lắng, nhưng nếu để cha mình đi trước thì hắn vẫn không yên lòng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương