Lão công là zombie vương
Chương 70 : ♦ Chương 70
CHƯƠNG 70: BUỒN NÔN
Edit: Lan Anh
Nữ nhân đứng bên cạnh Tuyết Phỉ cũng trợn mắt lên nhìn, bộ dạng kia giống như coi Lạc Nhạn là cừu nhân của họ.
Lạc Nhạn cũng không thèm để ý, cô thu hồi ánh mắt rồi nhìn ra bên ngoài.
Cửa này không chắc chắn, nếu như cứ chờ ở đây khẳng định không được bao lâu nữa cửa sẽ bị phá hỏng, đồng thời lúc này zombie đến càng lúc càng đông, cô thì không sao nhưng Tô Đồng Tô Chân cùng với vợ chồng Vũ Văn Thần Minh thì rất khó nói.
Họ không phải Dị năng giả, chỉ cần bị zombie bắt được thì coi như xong.
Thấy Lạc Nhạn không để ý tới mình thì Tuyết Phỉ càng thêm nổi nóng, có bao giờ cô bị người khác coi thường như thế? Cái con nhỏ chết tiệt này thật khiến người ta cảm thấy chán ghét, cô muốn cho nó một chút giáo huấn.
“Tiểu Phỉ ngoan, sao lại sinh khí thế này?” Nam nhân đứng cách Tuyết Phỉ không xa, lúc này đang cười khẽ với Tuyết Phỉ, thân thể mập mạp kia cũng đang đi tới bên người cô ta, tay nâng lên không chút e dè gì mà xoa nắn cặp ngực của cô ta, “Ngoan, mau giúp gia hạ hỏa nào, khiến gia vui vẻ, lát nữa gia sẽ cho em chút đồ ăn.”
Ánh mắt Tuyết Phỉ lộ ra vài phần buồn nôn, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Cám ơn Văn ca, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng.” Nói xong cô ta liền chu môi hôn lên mặt người tên Văn ca này.
Mà nữ nhân đứng bên cạnh Tuyết Phỉ lúc nãy là Đế Á, trên mặt cô ta tràn đầy đố kỵ, tiếng ùng ục từ bụng truyền ra càng khiến cô ta căm ghét Tuyết Phỉ.
Văn ca đưa tay sờ cánh tay của Tuyết Phỉ một chút, cười dâm đãng hai tiếng rồi đưa mắt nhìn Lạc Nhạn, nhịn không được mà xem Tuyết Phỉ là Lạc Nhạn, cưỡng ép ôm cô ta vào lòng rồi đi vào trong phòng.
“Thật sự là đồi phong bại tục, đồi phong bại tục mà!” Vũ Văn Thần Minh với Lôi Âm dùng tay che mắt Tô Chân và Tô Đồng, vô cùng phẫn nộ mà nhìn bọn họ, không nghĩ đến con người hiện tại lại sa đọa như vậy.
“Cái gì gọi là đồi phong bại tục? Từ lúc bắt đầu tận thế, có ăn là tốt lắm rồi, người như ông là lão bất tử cổ hủ, không hiểu chuyện thì tốt nhất là ngậm miệng lại, tránh bị nước bọt của mình hại chết.” Đế Á nói xong liền khinh miệt nhìn Vũ Văn Thần Minh một cái, mà ngay lúc này cô ta cảm thấy có mấy ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, lập tức nhìn lại.
Nhìn thấy hai vị suất ca vừa nãy đã cứu mình, lúc này họ đang tức giận nhìn qua thì cô run lên một chút, vội vàng trốn ra sau lưng người khác.
Người kia lại không e ngại Vũ Văn Lang, cười ngượng ngùng hai tiếng, “Suất ca, bảo bối này của ta hơi lắm miệng, hết nói hươu lại nói vượn, để ta giáo huấn cô ta một chút, cho cô ta nhu thuận lại rồi đưa đến bồi người anh em.” Nói xong ôm lấy Đế Á đi vào phòng, bộ dạng kia chỉ cần nhìn là biết có ý gì.
Mà hai nam nhân còn lại nhìn thoáng qua rồi cười hắc hắc hai tiếng, cũng đi theo vào căn phòng đó.
Nhìn bọn họ mà Vũ Văn Lang có chút hối hận, lúc nãy không nên để bọn chúng đi vào đây, chỉ vì hắn đã lỡ cứu chúng, bọn chúng dẫn đám zombie đến đây không nói, còn dám vũ nhục cha mình.
Nhìn thấy sự tức giận trên mặt cha mà hai người Vũ Văn Lang càng thêm bực bội.
Ngược lại Lạc Nhạn đang xem xét cánh cửa bằng kiếng cường lực này, có lẽ trong mắt người khác nó rất khó vỡ nhưng cô cũng nhìn ra, miếng kiếng này bên trong đã có chút vết nứt, bọn zombie vừa xô đẩy chắc chắn sẽ vỡ ra.
Vũ Văn Lang áy náy nhìn Lạc Nhạn, “Đêm nay nghỉ ngơi tốt một chút, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Sáng sớm ngày mai? Nhìn cái cửa này chắc chắn không cầm cự được bao lâu, Lạc Nhạn nghĩ nghĩ liền nhìn ra ngoài đường thăm dò đường đi.
Đối với sự hờ hững của Lạc Nhạn, Vũ Văn Lang cũng không thấy phản cảm gì mà chỉ thấy bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Vũ Văn Thần Minh, “Cha, con cũng không biết đám người kia lại như thế.”
Muốn nói thêm nhưng quả thực cảm giác không nói nên lời, dứt khoát ngậm miệng lại.
“Tốt, mẹ mang hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi, đoạn thời gian này chúng cũng không được nghỉ ngơi gì.” Lộ Âm hé miệng cười giảng hòa, mắt nhìn chồng và con một cái, sau đó đi theo Lạc Nhạn lên lầu.
Lầu dưới này không thể ở, nghĩ đến đám người kia bà không nhịn được mà rùng mình.
Chỉ là bà đi được mấy bậc cầu thang thì thấy Lạc Nhạn dừng lại, trong mắt có vài phần hoang mang.
“Đi theo tôi đi.”
“Đi đâu?”
“Phòng này.”
Lộ Âm còn chưa nhận lời thì Tô Đồng đã dẫn Tô Chân đi theo sau Lạc Nhạn, tiến vào một căn phòng.
Căn phòng này cũng không có gì khác lạ, cùng với những căn phòng khác không có gì khác, Lộ Âm nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Nơi này không giữ được bao lâu, chúng ta phải chuẩn bị xe, lập tức rời đi.”
“Không bao lâu?” Lộ Âm tim đập nhanh, bọn họ vừa mới đi ra ngoài, vất vả lắm mới tìm được một chỗ để nghỉ ngơi, nhanh như vậy đã không còn? Nhưng có vết xe đổ lần trước, lúc này bà cũng không dám phản bác, chỉ có thể nuốt nước mắt vào, bà đứng ở bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Xe của bọn họ cách chỗ này không xa, từ chỗ cửa sổ này không tốn bao nhiêu công sức là có thể lên xe, Lộ Âm nhìn Lạc Nhạn trong mắt có thêm vài phần hảo cảm, bà tất nhiên phát hiện ra, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là bọn họ, đủ để thấy được tấm lòng của cô ấy không tệ, coi như không phải vì hai ông bà già họ thì cũng là vì hai đứa nhỏ, chỉ như vậy cũng đủ khiến bà thấy cảm động.
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi, đợi đến khi chuẩn bị xong thì tôi sẽ đánh thức.”
Lộ Âm hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ôm hai đứa bé lên giường ngủ, tuy giường rất nhỏ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nằm được.
Hai đứa nhỏ thật sự rất mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống không lâu đã ngủ thiếp đi.
Lạc Nhạn đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn tình huống phía dưới, theo những tiếng đập cửa của mấy con zombie đi đầu thì mấy con zombie khác nghe thấy tiếng động cũng chạy qua, chỉ một chút thời gian mà đã có mấy trăm con.
Qua một lúc sau Vũ Văn Thần Minh cũng đi lên, Lạc Nhạn nói ra biện pháp của mình cho ông nghe một lần, ông mang theo khuôn mặt kinh ngạc mà đi xuống lầu gọi hai anh em Vũ Văn Lang lên, lúc này bọn họ mới nhìn kỹ tình hình bên ngoài.
Sau khi vào phòng thì Vũ Văn Lang đi tới gần nói chuyện với Lạc Nhạn, lộ ra vài phần lo lắng, “Kỳ thật vừa rồi tôi cũng có cân nhắc qua, nếu như bên ngoài quá nhiều zombie thì chúng ta không có cách nào thoát được, nếu hiện tại chỗ này không chống đỡ được thì chúng ta vẫn nên thừa dịp này mà nhanh chóng đi khỏi đây.”
“Tôi tất nhiên không có vấn đề gì, chỉ là xe, hai người đã sửa xong chưa?”
“Đại khái đã ổn, nhưng vẫn chưa đổ đầy xăng.” Nói đến cái này thì Vũ Văn Trí chỉ có thể sờ đầu bực bội nói, trước đó bọn họ đã sửa xe xong, xăng cũng đã chuẩn bị rồi nào ngờ lại gặp đám người đó dẫn tới một đám zombie.
Lạc Nhạn trong lúc nhất thời không biết nói gì, qua một lúc mới thở dài nói, “Trước tiên xuống dưới chuẩn bị, đợi đến lúc đổ đầy xăng thì chúng ta liền xuất phát.”
Lời này vừa ra liền khiến mọi người biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ thì sắc mặt có chút khó coi, bên ngoài zombie nhiều như vậy, nếu bọn họ đi xuống, tuyệt đối không bị ăn sống thì cũng bị lột da.
Nhưng nếu không đi xuống thì sao? Xe không lấy được, đến lúc đó cha mẹ cũng rơi vào tay zombie.
Không còn cách nào khác chỉ có thể đi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương