Lão công là zombie vương
Chương 69 : ♦ Chương 69
CHƯƠNG 69: TÂM TƯ KHÁC
Edit: Lan Anh
Chỗ này có mấy căn phòng, Lạc Nhạn nắm chặt chủy thủ trong tay, đi từng phòng kiểm tra.
Dù sao bây giờ trời cũng đã tối, nếu như đêm nay không có chuyện gì ngoài ý muốn thì họ sẽ dừng chân ở đây, cô không muốn ở chung với zombie nguyên đêm.
Lạc Nhạn nghe thấy tiếng động liền đạp cửa ra.
Cơ hồ ngay lúc Lạc Nhạn vừa đá cửa ra thì nữ zombie ở bên trong cũng nhào ra trong nháy mắt.
Lạc Nhạn lui ra sau hai bước, tung một cước đạp vào bụng nữ zombie, sau đó nhảy lên một cái, dùng chủy thủ đâm xuyên qua đầu nó.
Nhìn zombie đã chết, lúc này cô mới móc tinh hạch bên trong ra.
Trên tay toàn là dịch nhờn khiến Lạc Nhạn nhíu mày, cô cũng không nói gì, cả thân thể đều căng lên, bắt đầu đi vào bên trong.
Mới đi được vài bước thì lại nghe được tiếng động lạ, cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại ngay tủ quần áo đóng chặt bên kia.
Lạc Nhạn thả nhẹ bước chân đi tới trước tủ quần áo, chậm rãi đặt tay lên trên tay nắm của tủ, nghe được tiếng va đập bên trong, tròng mắt Lạc Nhạn hơi chuyển, cô một tay nắm chủy thủ, tay khác dùng sức nắm chặt tay nắm tủ quần áo ra.
Tâm vừa động thì tay cũng nhanh chóng mở tủ.
Ngay lúc Lạc Nhạn mở ra thì bên trong cũng có một thân ảnh lóe lên, nhanh chóng chạy ra khỏi tủ quần áo.
Lạc Nhạn híp mắt, ngay lập tức lui lại mấy bước, thân ảnh kia tốc độ rất nhanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tàn ảnh, mà lúc này tàn ảnh kia cũng đã phát hiện ra Lạc Nhạn, nhanh chóng đánh tới chỗ cô.
Nó quá nhanh nên cô không kịp tránh, phần bụng đã bị đồ vật kia đánh vào, thân thể không thể khống chế mà lui lại vài bước, mắt thấy nó sắp tấn công lần thứ hai, Lạc Nhạn tập trung rồi nhanh chóng bắt được nó trước khi chạm vào cô, “Tử Ngọc, hấp thu.”
Tử Ngọc tuân lệnh, nhanh chóng hút năng lượng vào, mà theo Tử Ngọc hấp thu thì cái đồ vật kia dường như cảm giác được, cố sức giãy dụa muốn trốn thoát.
Chỉ tiếc cho dù nó có tốc độ nhanh nhưng sức thì không lớn, bị Lạc Nhạn bắt trong tay, muốn động cũng không động được, lại cộng thêm việc Tử Ngọc đang hấp thu năng lượng của nó, chỉ trong thời gian nháy mắt, cả người nó dường như không còn khí lực.
Bỗng nhiên nghe được mấy tiếng vang, đoàn người Vũ Văn Thần Minh cũng chạy tới, khi nhìn thấy trên mặt đất có một thi thể, ông run lên một chút, “Lạc Nhạn, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Lạc Nhạn đáp, cười trấn an với Vũ Văn Thần Minh một cái, sau đó nhìn con vật đang nằm trong ngực mình.
Lúc này nó đang há to miệng muốn cắn cô, có điều nó đang bị Lạc Nhạn bóp lấy cổ, cho nên có làm ầm ĩ như thế nào cũng không có tác dụng.
“Chị, con vật này là gì vậy?” Tô Đồng tiến gần đến, nhìn con vật đầy lông kia một lúc, lúc này mới giật mình nói, “Là mèo sao?”
Lạc Nhạn nhíu mày, “Có lẽ là vậy.” Con mèo này vẫn giữ được hình dáng ban đầu, đôi mắt màu xanh biếc rất đẹp, trên người lại là bộ lông mềm mại, nhìn rất cao quý ưu nhã.
Tô Đồng với Tô Chân hai mắt đều sáng lên, con nít theo bản năng đối với động vật có sự yêu thích không lý do, bây giờ lại nhìn thấy con mèo đáng yêu như vậy, tất nhiên là càng thấy thích, đặc biệt là bộ lông kia, nhìn thôi là đã thấy rất mềm mại, thật khiến người khác muốn vuốt ve.
Nhìn ra suy nghĩ của hai đứa nhỏ, Lạc Nhạn dùng một tay khác vuốt bộ lông trên người nó, “Nhưng con mèo này rất hung dữ, các em không nên tới gần quá, nếu không nó sẽ làm mấy đứa bị thương.”
Ánh mắt Tô Đồng lộ ra thất vọng, ồ một tiếng, hắn đã thấy con người đều biến thành quái vật, bây giờ thấy con mèo đáng yêu như vậy, vậy mà cũng bị biến đổi.
Ngược lại Lộ Âm với Vũ Văn Thần Minh, trên mặt mang theo chút do dự, “Vậy con vật này đến cùng là gì a?”
“Đây là động vật bị biến dị, nhưng không có biến thành xác chết.” Lạc Nhạn nói xong, hé miệng cười với con mèo kia, “Nhưng nếu là biến dị thì trong người nó không có virus, cho nên chúng ta có thể ăn.”
Chữ ‘ăn’ được nhấn mạnh vô cùng.
Mà ngay lúc nghe được chữ ‘ăn’ kia, cả thân thể con mèo đều cứng đờ, bởi vì không có năng lượng nên lúc này nó cũng không dám giãy dụa, ngược lại mở miệng ‘meo’ một tiếng với Lạc Nhạn.
“Chủ nhân, nó nói nó rất ngoan, nó không muốn bị ăn.”
“Ngoan?” Lạc Nhạn nói xong khẽ cười một tiếng, sau đó nói ra, “Tốt, coi như xem trọng ngươi ngoan, cho ngươi thêm một cơ hội, bây giờ ngươi đi đi.”
Lời này vừa ra thì con mèo có chút không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn.
“Chủ nhân, cứ như vậy mà thả nó sao?” Tử Ngọc hỏi, vừa rồi mới hấp thu năng lượng của con mèo này khiến nó mạnh thêm không ít, bất quá cũng vì chuyện này, nên nó mới biết trong người con mèo này có bao nhiêu là năng lượng, nếu như thả nó, nó ghi hận thì sau này lại phiền toái.
“Đúng vậy, bởi vì ta xông vào địa bàn của nó, nó công kích ta cũng đúng.” Lạc Nhạn nói xong, nắm cổ nó vứt ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Miêu thân thể vừa rơi xuống đất, lập tức meo ô một tiếng rồi biến mất.
Tô Đồng với Tô Chân lộ ra biểu hiện đáng tiếc, nhưng chúng cũng không nói nhiều, dù sao con mèo đó vốn cũng không phải của chúng.
Mà ngay lúc này ở cửa ra vào truyền đến âm thanh vô cùng ầm ĩ.
Lạc Nhạn nhíu mày nhìn về phía Vũ Văn Thần Minh, thấy ông cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu, cô mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Đại ca, cảm ơn anh, nếu như không có anh thì bọn em sợ là mình đã bị zombie ăn mất rồi.” Giọng nữ mềm mại, âm cuối còn ỏn a ỏn ẻn, Lạc Nhạn nổi hết cả da gà da vịt.
“Không cần khách khí.”
Chỉ có mấy chữ, Lạc Nhạn liền nhận ra đây là giọng của Vũ Văn Lang.
“Đại ca thực sự không chỉ có vóc dáng tốt, không nghĩ đến tấm lòng cũng tốt như vậy.” Nữ nhân kia nói xong liền đi đến gần Vũ Văn Lang.
Vũ Văn Lang nhíu mày, vô thức tránh né, mà ngay lúc này hắn cũng nhìn thấy Lạc Nhạn đang đi ra, thấy trên mặt cô là nụ cười như có như không, không biết tại sao hắn lại muốn giải thích.
Mà nữ nhân kia tên Tuyết Phỉ, sau khi thấy Lạc Nhạn liền lộ ra địch ý, nhưng cô ta che giấu tốt nên không bị ai phát giác, “Vị mỹ nữ này là ai vậy?” Nói xong từ mỹ nữ thì trong mắt cô ta nhiều thêm mấy phần chán ghét.
Nữ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, đặc biệt là dáng người yểu điệu kia, bộ ngực no đủ, dù là sau tận thế nhưng làn da vẫn trắng nõn, phải biết rằng sau khi tận thế tới, chỉ có vài ngày mà cô đã đen một vòng, không chỉ đen mà trên người cũng bắt đầu nổi mụn, không ngừng nổi ra bên ngoài.
Cho nên khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì không nhịn được mà đố kỵ.
Không chỉ cô, mà mấy nam nhân và nữ nhân bên cạnh cô cũng bị hấp dẫn ánh mắt, bọn hắn đều nhìn Lạc Nhạn chăm chú.
Đặc biệt là ánh mắt của mấy thằng cha kia, giống như cái bảng pha màu, mang theo sự dâm uế mà nhìn Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn chỉ mới liếc mắt qua mà đã cảm thấy chán ghét, ánh mắt như vậy khiến cô buồn nôn, tay nắm chặt thành quyền, cô có một ý muốn mãnh liệt, đó là giết hết bọn chúng.
“Mục đích của mọi người cũng chỉ là sống sót, đã như vậy mấy người không nên có tâm tư khác, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Lạc Nhạn hừ một tiếng, nhìn xe của mình bên ngoài, hiện tại đã sửa tốt hơn phân nửa.
Trừ cái đó ra thì bên ngoài đang có một đám zombie đang tụ lại, nghĩ có lẽ là do đám người này mang đến.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Cái gì gọi là tâm tư khác?” Âm thanh Tuyết Phỉ cao lên, hung hăng trừng mắt với Lạc Nhạn, bất quá chỉ là một con kỹ nữ bị đàn ông chơi, thế mà dám ở trước mặt cô ta hống hách.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương