Lão công là zombie vương

Chương 68 : ♦ Chương 68

CHƯƠNG 68: KHÔNG THÍCH HỢP Edit: Lan Anh Kỳ thật cả nhà bọn họ vốn là một gia tộc khổng lồ, đều sống trong một căn biệt thự rất lớn. Nhưng khi virus zombie xuất hiện, con gái của ông bị biến thành quái vật, sau đó con rể không cẩn thận lại bị cắn rồi bị lây nhiễm, nhưng trước khi con rể hoàn toàn biến đổi thì đã chạy đến gửi hai đứa bé cho ông. Bây giờ con rể với con gái đều không còn là con người, chỉ lưu lại hai đứa nhỏ, ông chỉ có thể dùng hết sức lực của mình để bảo vệ chúng, nếu như hai đứa con trai của ông không có năng lực thì bọn họ không bị zombie ăn thịt thì cũng chết vì đói. Nhìn thấy biểu lộ trên khuôn mặt của Vũ Văn Thần Minh, Lạc Nhạn liền hiểu ông đang nghĩ gì, cô đưa mắt nhìn qua hai đứa bé. Hai bé trai này trưởng thành rất tốt, đứa lớn khoảng chừng tám tuổi, đứa nhỏ chắc cũng bảy tuổi, lúc này anh trai đang ôm em, hai đứa bé đang ngồi nép bên cạnh Vũ Văn Thần Minh. Cảm giác được ánh mắt dò xét của Lạc Nhạn, đứa bé ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt to tròn như nai con, nhìn nhìn Lạc Nhạn. Sau khi tiến vào tận thế, trẻ con cũng không còn là trẻ con, thậm chí có rất nhiều đứa bé không khác gì ác ma, cô nhớ rất rõ có nhiều zombie là trẻ con, bởi vì thân hình chúng nhỏ gọn nên động tác rất nhanh nhẹn, lực bộc phát cũng cường đại hơn, cho nên khi thấy trẻ con cô cũng không còn cảm giác yêu thích. Nhưng bây giờ thấy hai đứa bé như vậy, tâm vẫn không nhịn được mà cảm thấy mềm mại. Cô lấy hai cái bánh ngọt từ trong balo ra. Thực tế là được lấy trong Tử Ngọc ra nên cái bánh vẫn còn mới. Đưa cho hai đứa nhỏ. Vũ Văn Thần Minh vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn, dù sao bây giờ ai cũng đi lấy những đồ ăn có thể trữ được lâu, rất ít người nào đi lấy những món đồ ăn như bánh ngọt này, không thể giữ lâu được mà còn rất nhanh sẽ bị hư, dù sao lấy được những thứ này cũng chỉ có thể ăn liền. Mà bánh gato nằm trong loại dễ hư, cho nên nếu là bọn họ cũng sẽ không đi giữ mấy cái này. Nhưng không nghĩ đến Lạc Nhạn lại đi giữ hai cái bánh này, càng không nghĩ đến trong lúc đồ ăn đang khan hiếm như vậy, lại cầm đi cho hai đứa bé. Vũ Văn Thần Minh cảm thấy hai mắt mình ươn ướt, quả nhiên vẫn còn người tốt. “Cái này quý giá như vậy, cô vẫn nên giữ lại cho mình đi,” Vũ Văn Thần Minh cười haha hai tiếng, nhìn ánh mắt của hai đứa cháu lộ ra khát vọng, trong lòng có chút chua xót, nhớ lại lúc trước chúng đều là những đứa trẻ được yêu thương, vô lo vô nghĩ, không nghĩ đến hiện tại đến miếng ăn cũng là điều xa xỉ. Bọn họ người lớn có đói bụng một chút cũng không sao, nhưng mấy đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, không chịu nổi bôn ba, nếu xảy ra chuyện thật thì ông cũng không biết sau khi xuống cửu tuyền làm sao có thể đối mặt với con gái của mình. Lạc Nhạn nhìn hai đứa bé một hồi lâu, cô đứng lên trực tiếp nhìn chúng, “Các em có muốn ăn không?” Đứa trẻ lớn hơn là Tô Đồng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Nhạn, sau đó lắc đầu. Nhưng lúc này bụng lại vang lên tiếng ùng ục, khiến sắc mặt thằng bé đỏ lên. Một bộ dạng khéo léo như vậy thật khiến Lạc Nhạn yêu thích, sau đó cô nhìn qua Tô Chân thì thấy thằng bé nuốt nước bọt trong vô thức, nghĩ đến đoạn thời gian này cho dù có đồ ăn nhưng vẫn không được tốt, Lạc Nhạn khẽ cười rồi nhét đồ ăn vào tay hai đứa nhỏ. “Không cần nói cái gì quý hay không quý, lần này là tôi phải cám ơn mọi người.” Nếu như không có bọn họ thì lúc này cô vẫn còn đang chạy lòng vòng để kiếm xe a, cho nên có thể nói là cô vừa xuất phát từ sự yêu thích cũng như cảm kích. Mắt nhìn Vũ Văn Lang đang ngồi đằng trước, “Chúng ta đi Kiến Châu đi.” “Kiến Châu?” Vũ Văn Lang chau mày, có chút không hiểu. “Kiến Châu có không ít căn cứ cứu viện, hơn nữa nơi đó gần sa mạc, không có nhiều người cũng như động vật, trước kia là nơi không thích hợp để ở lại, nhưng bây giờ lại là địa phương không thể thích hợp hơn.” Lạc Nhạn nói chuyện không quá kích động, nếu như bọn họ không muốn đi thì cô sẽ xuống xe, tìm một chiếc xe khác để rời đi. “Tôi đã biết.” Vũ Văn Lang mím môi, mắt nhìn Lạc Nhạn, nếu quả thật có cứu viện thì so với bọn họ độc thân tác chiến vẫn tốt hơn nhiều, dù sao mỗi lần ra ngoài tìm đồ ăn thì người hắn không yên lòng nhất chính là người nhà của mình. Nhìn bộ dáng Vũ Văn Lang như vậy, có lẽ là đã đáp ứng. Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên xe nghỉ ngơi một chút, hấp thu số năng lượng còn lại của cự mãng, bất quá theo bản năng cô cảm thấy có gì đó không đúng, duỗi tay ra nhìn bàn tay của mình. Cô là dị năng thủy hệ, nhưng rõ ràng cự mãng không phải, hơn nữa cô có thể cảm nhận được thân thể có chút nóng rực, loại cảm giác này giống như là hấp thu thuộc tính khác sẽ khiến thân thể xuất hiện biến hóa. Lạc Nhạn mím môi, tay như có như không mà vuốt ve Tử Ngọc, kỳ thật loại biến hóa này sẽ không cảm thấy khó chịu ngay lập tức mà sẽ chậm rãi làm cơ thể nóng lên. Cảm giác được cả thân thể mình cứng ngắc, nhưng bây giờ có người ở đây, cô cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cắn môi rồi tìm một góc ngồi xuống, cố gắng vận hành thứ năng lượng này, năng lượng ngưng tụ trong lòng bàn tay, tạo ta một băng trùy, băng trùy trong lòng bàn tay không ngừng chuyển động, Lạc Nhạn nhắm mắt lại cảm nhận khí tức tăng vọt. Sau đó cả người sững sờ nhìn băng trùy. Vẫn là do băng ngưng tụ thành, nhưng lúc này có thể cảm giác được nó cứng rắn hơn hẳn, Lạc Nhạn nhìn hồi lâu mới hiểu rõ. Nhớ lại biểu hiện trước đó của cự mãng, Lạc Nhạn đã nắm chắc. Muốn đi Kiến Châu không phải nói đi là có thể đi ngay, Kiến Châu cách nơi này rất xa, coi như là lái xe ngày đêm không nghỉ thì cũng phải mất bốn năm ngày. Vì không để người lái quá mệt mỏi nên chỉ có thể tìm đoạn đường nào không có zombie mà đi, mọi người lấy bản đồ ra chậm rãi nghiên cứu. Dù có đi đường vòng cũng phải tránh được khu vực trung tâm thành phố. Dù sao khu vực trung tâm có rất nhiều người, thành ra zombie cũng rất nhiều, quan trọng nhất là sẽ bị kẹt xe, nếu như đến đó mà gặp kẹt xe thì khỏi cần nói, chắc chắn bọn họ sẽ bị zombie vây lại sau đó ăn thịt, có muốn trốn cũng rất khó khăn. Đương nhiên chuyện quan trọng khác là phải có xăng. Vào ngày thứ hai, xăng không có, dầu cũng không. Mọi người chỉ đành tìm một địa phương nào đó dừng chân, thuận tiện xuống xe sửa chữa lại. Sửa chữa xe là sở trường của Vũ Văn Lang và Vũ Văn Trí, hai người tìm được một trạm xăng, bên cạnh trạm xăng lại vừa vặn có một tiệm sửa xe, đi một vòng bên trong cuối cùng cũng tìm được dụng cụ. Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Lạc Nhạn chỉ có thể đi vào trong dọn dẹp đám zombie để mọi người có thể vào nghỉ ngơi, dù sao do bọn họ chạy xe đến đây nên bên ngoài cũng hấp dẫn không ít zombie. Từng con zombie đang lung lay đi tới, Lạc Nhạn chau mày, mang theo đoàn người Vũ Văn Thần Minh đi vào trạm xăng, Vũ Văn Thần Minh cùng với vợ của ông là Lộ Âm đều không có khả năng chiến đấu, bây giờ cũng chỉ có thể đưa bọn họ vào trong để giữ an toàn, miễn cho mấy con zombie này làm bị thương. Cánh cửa thủy tinh vừa mở ra, Lạc Nhạn chau mày nhìn xung quanh hỗn loạn, bên trong này cái nào có thể là đồ ăn thì đều bị cướp sạch không còn một cái, chỉ còn lưu lại mỗi vết máu. “Mọi người trước tiên đứng ở đây, tôi đi vào nhìn một chút.” Lạc Nhạn đưa mắt nhìn Vũ Văn Thần Minh, lúc này hai người Vũ Văn Lang đang bận sửa xe, tất nhiên không có thời gian bảo vệ bọn họ, Lạc Nhạn chỉ có thể đưa khẩu súng giao cho ông, nói ông nhìn tình hình mà xử lý, sau đó mới đi vào bên trong.