Lão công là zombie vương

Chương 67 : ♦ Chương 67

CHƯƠNG 67: KẺ CẦM ĐẦU Edit: Lan Anh Trên mặt đất vẫn còn chút thịt thừa bị zombie để lại, nhìn có chút dữ tợn. Lạc Nhạn trực tiếp đi vòng qua, tiến vào toilet. Trong toilet cũng đầy máu, Lạc Nhạn thuận thế nhìn một vòng, ngừng lại ngay cửa sổ toilet, cô nghĩ có lẽ người kia muốn nhảy ra ngoài, chỉ là cuối cùng vẫn không thoát được, ngược lại lại bị zombie bắt được ăn sống. Nơi đó ngoại trừ máu cũng không còn gì khác. Lạc Nhạn đơn giản rửa sạch xung quanh một chút, lúc này mới đóng cửa lại mà tắm, nhưng ở một địa phương lạ lẫm cô cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cho nên chỉ tùy tiện tắm rửa. Hiện tại nguồn nước đã bị ô nhiễm, nếu như uống nước bên ngoài sẽ rất dễ bị nhiễm virus, cho nên bây giờ không ai dám sử dụng nước, hơn nữa theo thời gian trôi qua, thời tiết ngày càng nóng dần lên, nguồn nước sạch cũng dần dần bốc hơi. Mà sau khi mất đi nguồn tài nguyên là nước, con người chỉ có thể dựa vào nước khoáng. Nhưng cho dù nước khoáng có nhiều thì cũng không đáp ứng đủ, miệng ăn núi lở mà. Để có nước uống đã là vấn đề, huống chi còn dùng để tắm gội. Nếu như không phải đến cuối cùng dị năng thủy hệ có thể quật khởi, sợ là con người đã bị hủy diệt. Cho nên hiện tại Lạc Nhạn có thể tùy hứng tắm như vậy đã là một điều xa xỉ trong mắt người khác. Lạc Nhạn cũng không nán lại đây lâu, chỉ đợi một ngày, đến hừng đông liền chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa mở cửa thì thấy một thân ảnh quen thuộc khiến Lạc Nhạn hơi nhíu mày, nhìn trên mặt đất có một con Tiểu Xà đang cuộn thành một đoàn. Con Tiểu Xà này cũng không biết thuộc chủng loài nào mà có khứu giác tốt như vậy, mặc kệ cô có chạy bao xa thì nó vẫn có thể tìm được. Mà ngay khi Tiểu Xà thấy cô mở cửa ra thì nó có thể nói là vui đến phát khóc, toàn bộ thân rắn đều bò lên trên đùi Lạc Nhạn, quấn một vòng quanh phần chân lộ ra bên ngoài. “Ngươi làm gì?” Lạc Nhạn nói xong liền đưa tay muốn kéo Tiểu Xà ra, thân thể mãng xà mang theo cảm giác lành lạnh, thật đúng là không thoải mái chút nào, hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô hay không mà thấy nó đang run nhè nhẹ, Lạc Nhạn đành phải dừng lại động tác. “Chủ nhân, nó nói có thật nhiều quái vật đang đuổi theo nó, nó rất sợ hãi.” Con Tiểu Xà này đã thành tinh, chỉ là hiện tại không còn năng lượng nên mới không thể quay lại dáng vẻ uy phong của cự mãng, nhưng trí thông minh của nó vẫn giữ được. Không thể không nói khi tận thế đến, thứ được lợi vẫn là động thực vật a, đặc biệt là cự mãng, lúc chưa tận thế vẫn là con rắn nhỏ bé, nhưng vừa tận thế thì chúng liền trở nên cường đại, thậm chí còn có tư duy cơ bản. Lạc Nhạn mím môi, không nhịn được nghĩ, ban đầu đứa nào là quái vật đuổi theo người ta? Nó là một con quái vật cự mãng, vậy mà bây giờ lại nói mấy con zombie kia là quái vật? Nó có ý nhưng cô không muốn nghe. Có chút bất đắc dĩ che trán, “Nó muốn làm gì?” Lúc đó nó đối xử với cô như vậy, không lẽ bây giờ còn muốn cô che chở? Đến cùng là con Tiểu Xà này có vấn đề hay là do cô thể hiện mình quá thánh mẫu. “Nó nói người sẽ bảo vệ nó.” “Nó lấy tự tin đó ở đâu ra?” Lạc Nhạn nói xong liền nắm kéo muốn cưỡng ép nó buông ra, chỉ là cô vừa mới động thủ thì thấy được đằng xa đang có zombie đến gần, cô thầm nguyền rủa một câu xui xẻo. Kỳ thật mỗi địa phương sẽ xuất hiện một con zombie tương tự như Vương, thống trị một khu vực, cô thấy có lẽ bây giờ zombie đã bắt đầu có phân chia đẳng cấp, Hồng Y nữ nhân kia đã bị Lôi Nặc giết, dẫn đến khu vực này đã mất khống chế của Vương, cho nên những con zombie này bị chia rẽ, hôm qua lúc cô bị cự mãng đuổi giết, nó cũng giết hơn phân nửa zombie ở đây. Bây giờ nhìn lại vậy mà cũng còn không ít, chí ít cũng hơn trăm. Nếu như cô cứ đứng đây lãng phí thời gian thì đợi đến lúc đám zombie này phát hiện ra cô, thì có khả năng cô lại bị rơi vào vòng vây của chúng. Trong lòng vừa động, cũng không rảnh đi quản Tiểu Xà, chỉ cần nó không công kích cô thì hiện tại cô chỉ có thể tạm thời tha thứ cho nó. Hiện tại cô chỉ muốn đi tìm một chiếc xe, chí ít cũng có thể khiến cô an toàn đến Kiến Châu. Xung quanh cũng có không ít xe, nhưng hầu như đều bị hư hỏng, một phần khác thì không có chìa khóa xe, cũng không có Kim Ngọc ở đây, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chạy một lúc lâu thì thấy có một chiếc xe, hai mắt Lạc Nhạn sáng lên. Mặc kệ lễ nghi đạo đức, nếu bọn họ nguyện ý ngồi chung thì là tốt nhất, còn nếu không nguyện ý thì cô không ngại dùng vũ lực để đoạt. Lạc Nhạn vừa nghĩ vừa chạy tới chỗ chiếc xe đó. Chỉ là người so với xe không thể so sánh, mắt thấy cái xe ngày càng cách xa mình, Lạc Nhạn chau mày, bỗng bất thình lình cái xe ngừng lại. Đây là một chiếc xe hàng, phía trước ngồi ba người, Lạc Nhạn nắm chặt tay, đến khi nhìn thấy ba người kia thì bước chân hơi dừng lại. Ba người này lại là người quen. “Nhanh lên xe.” Vũ Văn Lang lạnh lùng nói, phất phất tay với Lạc Nhạn. Lúc này người lái xe là Vũ Văn Trí, đồng thời còn có mẹ của hắn cũng ngồi ở đằng trước, có thể nhìn ra bọn họ giống như bày trận địa để sẵn sàng đón quân địch, cả người đều căng thẳng nhìn về phía trước. Khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì ráng chống lên một nụ cười gượng gạo, gật gật đầu với cô. Lạc Nhạn cũng không chậm trễ, trực tiếp nhảy lên xe hàng. Con xe này tốt thì tốt, nhưng phía sau không được che chắn, giống như một chiếc xe bán tải. Nhưng có xe ngồi đã tốt lắm rồi, Lạc Nhạn ngồi phía sau đưa mắt nhìn đám zombie bên ngoài, cô vừa mới lên xe chậm có một chút mà đã bị đám zombie này đuổi theo. Vũ Văn Trí híp mắt lại, hắn đạp ga bo cua một cái liền đụng ngã mấy con zombie, sau đó mới chạy về phía trước. Mắt thấy xe đã chạy vững thì Lạc Nhạn mới nhẹ nhàng thở ra, tựa vào thùng xe. Ở phía sau xe có tổng cộng ba người, ngoại trừ hai đứa bé ra còn có Vũ Văn Thần Minh. Khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì sắc mặt của ông có chút khó coi, dù sao hôm qua cũng bị Lạc Nhạn cầm súng chỉa vào đầu, hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng trong đầu ông, nhưng lại nghĩ tới hôm qua ông cũng cầm súng chỉa vào cô thì tâm lý lúc này mới cân bằng lại. “Sự việc lúc đó, thật sự cảm ơn cô.” Vũ Văn Thần Minh có chút chất phác, trước tận thế ông là người làm công chức, mỗi ngày đều làm việc với giấy tờ, nhưng khi đến tận thế, vì bảo vệ người nhà, ông không ngại cầm dao lên giết những con quái vật kia. Lạc Nhạn chỉ giật giật khóe miệng, việc này cũng không cần phải cám ơn cô, trước cái khác không nói, con cự mãng này là do cô mới chạy đến đây, hơn nữa cái tên cầm đầu gây ra mọi chuyện vẫn còn đang đu trên chân cô đây này, nếu lúc đó cô không nói thì có lẽ gia đình này vẫn còn ở đó. Bất quá cô cũng không ngốc đến mức nói hết ra, dù sao có thời điểm, sự cảm kích của người khác có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, mà hiện tại trước mắt không phải đã xuất hiện sao? Nếu như không nhờ sự cảm kích thì làm sao bọn họ có thể dừng xe lại đợi cô, sợ đã sớm phủi mông rời đi từ lâu. “Mọi người đang chuẩn bị đi đâu?” “Chúng tôi cũng không biết, hiện tại thời thế thay đổi, ngay cả một địa phương đặt chân cũng không có.” Tóc của Vũ Văn Thần Minh dường như đã bạc hết một nửa chỉ trong một đêm.