Lão công là zombie vương
Chương 66 : ♦ Chương 66
CHƯƠNG 66: MÁU THỊT BE BÉT
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn không nghĩ đến Tử Ngọc còn có năng lực này, có hơi nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại cô chỉ thể lựa chọn tin tưởng, suy nghĩ biện pháp đối phó với con cự mãng xong cô liền gật gật đầu, “Ta đã biết.” Cự mãng thân thể khổng lồ như vậy, muốn đụng vào nó cũng không khó, nếu như biết trước ngay từ đầu, thì khi nó bị kẹt ở cửa tòa nhà cô đã động thủ.
Bất quá hiện tại cũng không muộn, nghĩ đến hình ảnh cả đoạn đường này bị nó điên cuồng đuổi theo, cô cong môi nhìn nó.
Mà ngay lúc Lạc Nhạn hạ quyết tâm thì con cự mãng đã há miệng nhe nanh nhào về phía cô.
Lạc Nhạn xoay người né qua một bên, chạy ra phía sau của cự mãng.
Thân thể nó khổng lồ, lúc này cái đầu ngóc cao lên đuổi theo cô, nhưng phần thân thật dài của nó vẫn xoay quanh tại chỗ.
Vốn cho rằng đụng vào nó không khó, nhưng cô càng tới gần thì cái đầu của nó cũng theo sát phía sau mà tới gần há miệng cắn cô.
Cự mãng là động vật bò sát không chân, bọn chúng có thể uốn lượn tùy ý, Lạc Nhạn vừa cảnh giác vừa nghĩ cách chạm vào nó, nhưng một khi chạm được thì cũng phải cho Tử Ngọc thời gian, cho nên chỉ có thể tìm chỗ nào mà cự mãng không thể công kích được, nếu không lúc vừa đụng vào thì nó cũng nuốt luôn cô.
Lạc Nhạn không ngừng tìm cách, thân thể xoay qua một bên, lăn ra phía sau vườn hoa.
Mà cái thân thể khổng lồ kia cũng trực tiếp chạy vào vườn hoa.
Lạc Nhạn lăn một vòng về phía trước, nhìn cái đầu cự mãng đang bò về phía này, cô nhanh tay lẹ mắt bò lên đầu nó, tay nắm chặt hai cái sừng nhỏ trên đầu cự mãng: “Tử Ngọc.”
Cơ hồ ngay khi Lạc Nhạn vừa dứt lời, Tử Ngọc đã phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó nhanh chóng hấp thu.
Cự mãng hơi chấn động một chút, mở miệng gào thét, thân thể nhanh chóng lắc lư muốn hất Lạc Nhạn xuống đất.
Bất quá lúc này Lạc Nhạn đã quyết tâm có chết cũng phải nằm trên đầu cự mãng, nhìn thân thể nó ngóc cao lên, sau đó bật ngửa ra phía sau, Lạc Nhạn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cự mãng, cảm giác được lưng mình bị đập mạnh xuống đất, cô kêu lên một tiếng đau đớn, máu chảy ra từ khóe miệng.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc thì con cự mãng lại bắt đầu lăn lộn, va chạm không ngừng, sau đó lại ma sát với mặt đất.
Chỉ một chút thời gian mà phía sau lưng Lạc Nhạn toàn là máu, nhuộm đỏ hết quần áo, khiến sắc mặt cô trắng bệch, tay gần như không bám nổi vào cự mãng, nhưng cô cảm nhận được năng lượng đang không ngừng chảy vào trong cơ thể, nên chỉ có thể cố nhẫn nại.
Trong mắt cự mãng lộ ra kinh hoàng, nhưng dùng hết mọi cách vẫn không hất Lạc Nhạn ra được, thân thể lăn lộn thì mặt đất xung quanh cũng bắt đầu sụp xuống, zombie bốn phía nghe được động tĩnh lớn bên này bắt đầu nhao nhao chạy tới, nhưng khi tới nơi thì lại bị cái đuôi của cự mãng vô tình quật tới, chỗ đó trong nháy mắt chỉ còn thịt vụn.
Không cần nói đến zombie, ngay cả phòng ốc bốn phía sau khi bị cự mãng lăn qua thì cũng bắt đầu lay động, phần tầng bắt đầu bị sụp.
Lúc cự mãng va chạm lần thứ hai thì toàn bộ căn nhà đều bị sụp xuống, vừa vặn đè lên trên người cự mãng, thân thể nó trong lúc nhất thời không có cách nào động đậy, chỉ có thể không ngừng đung đưa cái đầu.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Nhạn cảm thấy thể lực của mình đã không chống đỡ nổi nữa, mất máu quá nhiều khiến hai mắt cô bắt đầu tan rã, cự mãng dưới thân cuối cùng cũng không còn động tĩnh.
Tử Ngọc vẫn như cũ phát ra ánh sáng, nhưng so với vừa rồi không còn chói mắt lắm, sau khi Tử Ngọc hấp thu thì cơ thể bị móc sạch năng lượng của Lạc Nhạn lại được đổ đầy, năng lượng vừa nãy bị xói mòn thì lúc này đã quay lại với cơ thể, tuy thân thể có chút rã rời nhưng tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Sau khi điều tức lại thì Lạc Nhạn mừng như điên, vậy mà cô đã tăng từ cấp một thẳng đến cấp ba, không phải tăng đột biến xong giảm xuống cấp một, mà là giữ nguyên cấp số.
Cô được tăng lên cấp ba thì con cự mãng dưới thân cũng chậm rãi biến hóa.
Vốn là thân thể khổng lồ, lúc này lại vô cùng nhỏ bé.
Trong nháy mắt nó đã biến thành con rắn dài một mét, Lạc Nhạn cảm thấy vô cùng quái dị.
Tận thế đến không chỉ cải biến con người, mà động thực vật cũng bắt đầu biến dị, giống như trước tận thế nó chỉ là một con rắn bình thường, sau khi biến dị thì lại biến thành một con cự mãng kinh hãi như thế.
Lạc Nhạn tay vẫn như cũ đặt lên đầu tiểu xà, lúc này nó nhỏ lại, vừa vặn có thể cầm đầu của nó, cô nhấc cả người nó lên.
Nó trừng mắt sững sờ nhìn Lạc Nhạn, bộ dáng kia hiển nhiên là không kịp phản ứng, như thế nào lúc nãy nó thấy con người này nhỏ lắm cơ mà, sao bây giờ lại lớn như vậy, thậm chí chỉ cần dùng một tay là có thể bắt nó.
Lạc Nhạn cong cong khóe môi, vốn là nó một đường đuổi giết cô thì lúc này cô nên giết nó, nhưng suy nghĩ một chút vết thương trên người, thôi coi như có thể chống đỡ được nên cũng bỏ qua cho tiểu xà.
Cô không hề do dự mà vứt nó xuống đất, “Lần này ta không so đo với ngươi, lần sau đừng để ta gặp được.” Nói xong cô nhấc chân bỏ đi, cảm giác được sau lưng truyền đến cơn đau, nhịn không được hít vào một hơi.
Bởi vì cái tiểu đồ vật này mà cả khu vực này bị san thành bình địa, một mắt nhìn qua thấy khắp nơi toàn là thi thể cùng với những căn nhà bị sụp.
Lạc Nhạn đưa tay sờ ra sau lưng, trong mắt là ẩn nhẫn, đi lên phía trước.
Chiếc mô-tô kia lúc nãy đã bị hủy, hơn nữa xung quanh đây không có xe cộ, chỉ có thể đi bộ.
Nhưng đi được vài bước thì sau lưng truyền đến âm thanh nhỏ vụn.
Lạc Nhạn cảnh giác quay đầu, nhìn thấy Tiểu Xà đi sau lưng mình, đang bò trườn đến bên cô.
“Không được đi theo ta.”
Tiểu Xà ngóc người lên, thè lưỡi với cô, có chút hung hăng mà khè khè hai tiếng.
Lạc Nhạn hơi nhíu mày, không hiểu mà nhìn nó.
Mà Tử Ngọc trên tay quơ cánh, nói với Lạc Nhạn, “Chủ nhân, nó nói người cầm đồ vật của nó, nếu như người không trả thì nó sẽ một mực đi theo người.”
“Ta lấy đồ vật của nó?”
“Là những năng lượng kia.” Tử Ngọc cười đầy đắc ý, mặc dù Tiểu Xà vẫn còn tinh hạch nhưng bên trong tinh hạch đã không còn gì, nếu như không hấp thu lại lần nữa thì sau này nó chỉ có thể làm một con Tiểu Xà.
Lạc Nhạn ồ một tiếng, nhìn Tiểu Xà một hồi, sau đó lòng bàn chân như bôi dầu mà bước về phía trước, không nói đến việc cô không biết cách nào trả lại nó, coi như có biết cô cũng không ngốc đến nỗi đi trả lại, dù sao con Tiểu Xà này cũng đáng chết, vừa rồi còn cho cô ăn đau nhiều như vậy.
Bất quá Lạc Nhạn cũng chạy không được bao lâu, sau lưng máu vẫn chảy ra, rất dễ dàng thu hút zombie, coi như cô không sợ đi chăng nữa thì nơi này không có bệnh viện, cũng không có bác sĩ hay y tá, nếu như mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, như vậy không khác gì đi vào con đường chết.
Cho nên Lạc Nhạn đành phải kiếm một gian nhà, dưỡng thương cho tốt cái đã.
Lúc này Tử Ngọc đang ở sau lưng cô vì cô mà trị thương.
Sau lưng như có lửa, khiến sắc mặt Lạc Nhạn rất khó coi, mồ hôi trên trán cũng không ngừng toát ra, Lạc Nhạn hít một hơi thật sâu, đợi đến lúc sau lưng không còn như lửa thiêu nữa thì mới bớt đau đớn.
Toàn bộ phần lưng của cô máu thịt be bét, quần áo cũng không thể mặc được nữa, Lạc Nhạn chuyển mắt nhìn một vòng, hướng đến nhà vệ sinh mà đi.
Nhưng ngay khi mở cửa ra đập vào mắt cô là vết máu kéo dài còn chưa kịp khô, nhưng ngoại trừ máu thì bên ngoài hay bên trong đều không có zombie.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương