Lão công là zombie vương

Chương 65 : ♦ Chương 65

CHƯƠNG 65: ĐÀO VONG Edit: Lan Anh “Con cự mãng kia không dễ đối phó đâu, các người vẫn nên nhanh rời khỏi đây đi, ở lại đây chỉ có mỗi con đường chết.” Vừa dứt lời cô liền đẩy Vũ Văn Thần Minh ra, chạy ra bên ngoài, đi tới bậc cầu thang thì quay đầu lại nhìn một gia đình này. Cự mãng kia đã kịp phản ứng, không bao lâu nữa nó sẽ đuổi theo, cô nhất định phải rời khỏi đây sớm một chút, hơn nữa cũng không biết tình hình bên Lôi Nặc như thế nào rồi? Nếu như anh ấy không tìm thấy cô nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa cô cũng sợ không kịp tụ họp với anh ấy ở đây, lỡ như anh ấy nghĩ rằng cô đã rời đi, cũng đi tới Kiến Châu thì phải làm sao đây? Nghĩ như vậy tốc độ của Lạc Nhạn liền nhanh hơn. Mà cô vừa chạy thì mặt đất cũng bắt đầu lay động. Vốn Vũ Văn Lang còn đang do dự thì sau khi cảm nhận được sự biến động dưới chân, sắc mặt hắn liền thay đổi, “Nhanh thu thập đồ rồi lập tức rời khỏi đây.” “Anh?” Vũ Văn Trí không xác định mà nhìn Vũ Văn Lang, đi khỏi đây hắn không sợ, nhưng cha mẹ với hai đứa cháu vẫn còn rất nhỏ, nếu như cứ như vậy rời đi, hắn sợ không thể bảo vệ nổi họ. “Đừng nói nhiều nữa.” Vũ Văn Lang nhìn mọi người, môi khẽ mím, “Nhanh lên, hiện tại phải rời đi.” Vũ Văn Lang đã nói như vậy thì mọi người cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn nhau rồi bắt đầu thu thập đơn giản những thứ có thể mang theo, tranh thủ thời gian mà rời đi. Kỳ thật khoảng thời gian này cũng không còn bao nhiều đồ có thể mang theo, cho nên ngoại trừ cầm theo hai bộ quần áo, cùng với đồ ăn còn thừa lại, cái gì cũng không có. Lúc này đã xong xuôi, mọi người cùng nhau chạy xuống, chuẩn bị ra khỏi nơi này. Mà ngay khi bọn hắn chuẩn bị rời đi thì Lạc Nhạn đã chạy xuống lầu, nhìn mấy chiếc xe ở bên ngoài, nhưng không có chiếc nào mở được, chỉ có thể bỏ qua rồi chạy bằng hai chân. Mắt thấy cái đuôi kia đã chui ra được hơn phân nửa, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Dựa theo ấn tượng vừa rồi, cô chạy tới hướng mà Lôi Nặc đã đi, nhưng lộ trình tương đối xa, hơn nữa thời gian cũng qua lâu rồi, cô không biết mình có đi đúng đường hay không nữa. Cô nhịn không được nhíu mày, trên mặt lộ ra ngưng trọng, chạy ra ngoài không được bao lâu thì phía sau truyền đến âm thanh ầm ầm, Lạc Nhạn quay đầu lại nhìn. Đó là tòa nhà ban nãy Lạc Nhạn đứng, bây giờ cô mới chạy khỏi đó được mấy trăm mét thì nó đã hoàn toàn sụp xuống, chỉ còn chừa lại cái nóc nhà nằm trên mặt đất. Nếu như vừa rồi cô không rời đi kịp lúc, lúc này sợ là đã nằm trong đống phế tích đó. Cũng không biết mấy người Vũ Văn Lang hiện tại như thế nào. Lạc Nhạn nhíu mày nhìn, nhưng hiện tại bản thân mình còn khó bảo đảm chứ nói chi quản chuyện của người khác, cho nên cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy về phía trước. Chạy được nửa đường thì cô thấy đằng xa có một chiếc mô-tô nằm trên đất, cô chạy nhanh đến đó, kiểm tra một chút thì phát hiện trên xe vẫn còn gắn chìa khóa, toàn bộ xe ngã trên mặt đất, phía trên tuy có hư tổn một chút nhưng tổng thể thì vẫn có thể chạy được. Lật xe lên, vặn tay ga, chiếc xe lập tức nổ máy. Hai cái bánh xe so với hai cái chân, tất nhiên là nhanh hơn rất nhiều. Nhưng bất tiện ở đây là tiếng động cơ đã gây chú ý với zombie, mới chạy được một đoạn ngắn mà phía sau với phía trước đã tụ tập không ít zombie, Lạc Nhạn thầm mắng. Vừa chạy cô vừa quan sát những con hẻm xung quanh, nơi này cô không quen thuộc, hơn nữa đi qua đoạn đường này cô cũng không nhớ nổi con đường cũ lúc nãy đã chạy tới trạm xăng như thế nào, nhưng trước mắt cứ tìm được đường chạy đã, vô luận như thế nào cứ thoát khỏi đây quan trọng hơn. Cũng không biết con cự mãng kia có đánh hơi được không, rõ ràng Lạc Nhạn đã chạy xa khỏi khu vực đó, nhưng vẫn như cũ nghe được tiếng ma sát mặt đất khi có khi không, Lạc Nhạn đã chạy được một đoạn nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh. Cô vừa chạy vừa tìm đường, cũng may cô chạy loạn vậy mà tìm được đường đến trạm xăng ban nãy, thấy càng ngày càng gần đến trạm xăng, lúc này Lạc Nhạn mới nở nụ cười, nhưng khi đến nơi thì nụ cười liền biến mất. Bởi vì ở đây không thấy bóng dáng Lôi Nặc đâu cả, Lạc Nhạn chạy quanh một vòng vẫn như cũ không tìm thấy anh ấy, trên mặt cô đầy sự cô đơn cùng với lo lắng, không biết cuối cùng Lôi Nặc như thế nào. Mắt nhìn tới một chỗ cách đây không xa, cô tiến lên mấy bước. Thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể, thi thể kia giống như một con quái vật to lớn, cái đầu đã không còn, chỉ còn lại phần thân nằm trong vũng máu đen. Lạc Nhạn biết đây không phải là quái vật mà là nữ zombie kia. Dù thân thể cô ta lúc này đã thay đổi hoàn toàn, không thể nhìn ra bộ dạng ban đầu, nhưng Lạc Nhạn hoàn toàn có thể khẳng định, đây là nữ nhân đó, nhìn tình hình này thì cô ta đã chết. Nếu như cô ta chết thì chắc chắn Lôi Nặc không sao. Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Lôi Nặc không có việc gì thì mọi thứ đều tốt. Bất quá, anh ấy sẽ đi đâu? Nghĩ đến Kiến Châu, không lẽ anh ấy sẽ đến Kiến Châu? Trong lòng khẳng định, cô liền cưỡi mô-tô chạy đi. Nhưng mới xoay người thì bị con quái vật khổng lồ kia làm cho ngây người, thật nhịn không được phải chửi thề, cái con cự mãng này có gắn chip trên người cô hay sao? Làm sao mới dừng lại có chút mà đã bị nó tìm ra. Lạc Nhạn cơ hồ có thể khẳng định, con cự mãng này có thể đánh hơi được mùi của cô, cho nên mới có thể theo sát phía sau như vậy, nếu như không giải quyết được nó thì dù cô có đi bất cứ đâu, nó cũng sẽ đi theo, đến thời điểm đến Kiến Châu còn mang theo cái của nợ này thì khỏi cần nghĩ cũng biết. Càng nghĩ càng thấy phiền lòng. “Chủ nhân, trên người nó có thật nhiều năng lượng.” “Đến lúc này còn nói năng lượng, chủ nhân của em sắp thành năng lượng của nó rồi đây.” Lạc Nhạn có chút cáu kỉnh, Tử Ngọc cũng thật là không nhìn hoàn cảnh một chút, lúc này cô làm gì còn tâm tư quản cái gì năng cái gì lượng. “Sao có thể như vậy, chỉ bằng nó mà dám khi dễ chủ nhân sao?” Tử Ngọc không vui mà đập cánh, tỏ vẻ nó vô cùng tức giận, nhưng sau khi cảm nhận được chủ nhân đang không vui, trong nháy mắt nó liền hiểu, đập cánh hỏi Lạc Nhạn: “Chủ nhân không có biện pháp đối phó với nó sao?” “Nếu có biện pháp thì ta cần phải chạy trốn?” Lạc Nhạn nói xong thì thấy nó đang từ từ tới gần, lúc này nó đang ngẩng cao đầu, muốn phát tiết sự phẫn nộ. Từ lúc bị nó đuổi theo tới giờ, nó cũng ăn không ít đau đi, dù sao muốn phá hủy mấy tòa nhà kia nó cũng phải bỏ ra một cái giá lớn, không có khả năng chỉ cần động động mấy cái là có thể hủy được. Cho dù mình đồng vách sắt, sau khi bị mấy tòa nhà đó đè cũng tránh không được đau đớn. Tử Ngọc cũng nhìn ra suy nghĩ của Lạc Nhạn, nó hưng phấn nói với cô: “Chủ nhân, chỉ cần người chạm được vào người nó, em sẽ có biện pháp đối phó với nó.” “Có ý gì?” “Chỉ cần là năng lượng thì em có thể chuyển hóa, chỉ cần đụng vào người nó là em có thể hấp thu được năng lượng, đến thời điểm nó không còn năng lượng nữa thì xem nó có thể làm gì.” Nó không có biện pháp thu cự mãng vào không gian, nhưng nó có thể hấp thu năng lượng thông qua tay của chủ nhân nha.