Lão công là zombie vương
Chương 64 : ♦ Chương 64
CHƯƠNG 64: VŨ VĂN LANG
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn xuất ra một sợi dây thừng, ước lượng một chút rồi ném qua phía đối diện.
Trên sợi dây thừng này một đầu có móc câu, rất nhanh đã quấn lấy cái cửa sổ phía đối diện, Lạc Nhạn nắm kéo một chút, cảm thấy chắc chắn rồi mới đem dây thừng cột vào cửa sổ bên này.
Xác định sợi dây có thể chịu được sức nặng của cơ thể, Lạc Nhạn mới bắt đầu leo lên dây, đu qua phía đối diện.
Mà sợi dây cũng đung đưa theo sự run rẩy của tòa nhà, mặt đất lại bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Lạc Nhạn nhìn về phía cự mãng, lúc này lại thấy thân thể nó đang hướng vào trong tòa nhà mà bò, nhìn bộ dáng kia có lẽ muốn chui vào lòng đất.
Xem ra nó muốn hủy tòa nhà này đi.
Lạc Nhạn thấy vậy trên tay cũng tăng tốc độ đu qua bên kia.
Đừng nhìn chỗ này chỉ cách nhau vài mét, chỉ như vậy thôi đã khiến cái trán Lạc Nhạn không ngừng chảy mồ hôi, dưới mặt đất cũng lay động ngày càng mạnh, cô chỉ có thể tập trung cố gắng leo qua tầng lầu phía đối diện, mắt thấy khoảng cách ngày càng gần, tim Lạc Nhạn cũng đập ngày càng nhanh.
Mà ngay lúc này, tầng lầu bắt đầu sụp xuống, cô thấy cửa sổ phòng cách mình chưa đến một mét, Lạc Nhạn gồng mình nhảy lên một cái, trực tiếp lăn vào trong phòng, nhìn cửa sổ phía bên kia đang sụp xuống cũng muốn kéo luôn bên này, Lạc Nhạn nhanh tay lấy chủy thủ cắt đứt sợi dây thừng.
Tòa nhà kia đã bị sụp trong nháy mắt, phát ra âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc, mà mấy con zombie bên kia cũng bị chôn theo tòa nhà.
Lạc Nhạn thở ra một hơi, sau đó hướng vào trong phòng mà đi.
Nhưng vừa mới đi vào thì đã bị một cây súng dí vào đầu, khiến Lạc Nhạn phải dừng chân.
“Ngươi là ai?”
Một nam nhân đi ra từ sau màn cửa, trong tay cầm súng chỉ thẳng vào đầu Lạc Nhạn, mắt híp lại nhìn cô, vừa rồi thời điểm Lạc Nhạn tiến vào hắn đã phát hiện nhưng không lên tiếng.
Lạc Nhạn mím chặt môi, thật vất vả mới thoát được con rắn điên kia, sao có khả năng lãng phí thời gian ở chỗ này, nhịn không được nghiến răng, cô hít một hơi thật sâu, nhìn mấy người đang ở trong phòng.
Nơi này có sáu người, ngoại trừ người cầm súng thì còn có một thanh niên trẻ tuổi, hai vợ chồng trung niên, cùng với hai đứa bé.
Nhìn dáng vẻ của họ có lẽ là một gia đình.
“Tôi chỉ là một người đi ngang qua.”
Nam nhân Vũ Văn Lang cầm súng chỉ vào đầu Lạc Nhạn, “Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, nói, ngươi đến cùng là ai?”
Lạc Nhạn trừng mắt với Vũ Văn Lang, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói ra, “Tôi cảm thấy lúc này không nên xoắn xuýt vấn đề này, con quái vật kia đã phá hủy tòa nhà đối diện, nơi này cách chỗ đó gần như vậy, khó đảm bảo nó sẽ không đánh sụp luôn chỗ này, cho nên tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây.”
“Quái vật gì?” Vũ Văn Lang nhíu mày, mắt nhìn qua Vũ Văn Trí bên cạnh, thấy hắn cũng lắc đầu, trên mặt lập tức mất kiên nhẫn.
“Đừng nói các ngươi không biết, tòa nhà bên kia đã bị sập, còn con cự mãng ở phía dưới có thể đập đổ mọi thứ bất cứ lúc nào, ngươi cảm thấy ngươi đứng ở đây khó xử ta còn có ý nghĩa sao?”
Vũ Văn Trí nhìn Lạc Nhạn một cái, sau đó cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiếng động vừa rồi bọn họ cũng nghe được, nhưng lại không dám nhìn vì sợ bọn zombie phát hiện ra họ, bây giờ cô ta đã nói đến như vậy thì bọn họ tất nhiên cũng muốn nhìn một chút xem có đúng như vậy không.
Lúc này tòa nhà đối diện đã hoàn toàn bị sụp, hơn nữa còn bị lún xuống dưới, cái tòa nhà mấy chục tầng lầu chỉ còn ba mét phế tích, Vũ Văn Trí nhịn không được nuốt nước bọt, “Anh hai, hình như có chút không thích hợp.”
Vũ Văn Lang nhíu mày nhìn Vũ Văn Trí, “Chuyện gì?”
“Tòa nhà không còn.”
Vũ Văn Lang khẽ run, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin, trong phòng người già và trẻ nhỏ cũng nhịn không được run rẩy mà lui về phía sau.
Người phụ nữ xem chừng khoảng 50 tuổi, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Lăng nhi, có chuyện gì vậy a? Sẽ không xảy ra biến cố nữa chứ?”
Tận thế đến đã được một tháng, nhưng người trong nhà được người nam nhân này bảo vệ rất tốt, tuy bọn họ cũng chưa từng rời khỏi nơi này, nhưng vẫn nghe thấy nguy hiểm bên ngoài, cho nên mới e ngại như vậy.
“Mẹ, không có việc gì, đã có con.” Vũ Văn Lang căng thẳng nhưng khi nhìn qua Lạc Nhạn, lại nhiều thêm một tia cảnh giác, nếu thật sự có quái vật thì không thể nào cô ta lại có thể chạy trốn kịp lúc như vậy, chỉ có thể nói rằng cô ta đã sớm biết rõ con quái vật kia.
“Con quái vật kia là cái gì?”
Lạc Nhạn cố ép bản thân mình trấn định xuống, nhưng cô tin chắc rằng sau khi toà nhà kia sụp đổ thì con cự mãng đó sẽ bò ra, lấy năng lực của nó, cô cảm thấy nếu mình cứ đứng ở đây thì có thể không bao giờ thoát được, “Đó là một con cự mãng, hơn nữa là một con cự mãng hung mãnh, ngươi cũng thấy đó, chỉ có một chút thời gian mà cả một tòa nhà bị phá hủy, nếu như các ngươi không đi thì nơi tiếp theo sẽ là tòa nhà này.”
Vũ Văn Trí hít vào một hơi, cự mãng? Một con cự mãng mà có thể hủy đi một tòa nhà cao hai mươi mấy tầng, mà ngày lúc này hắn cũng thấy được nó đang bò ra khỏi đống đất đá, thân thể càng run rẩy lợi hại, “Anh hai, thật sự là cự mãng, thật lớn, không được, chúng ta phải nhanh đi thôi, nếu không con cự mãng này chỉ cần một ngụm là có thể nuốt hết tất cả chúng ta đó.”
Vũ Văn Lang nhìn Lạc Nhạn rất lâu, nháy mắt ra hiệu với người đàn ông trung niên bên cạnh, “Cha, cha trông nữ nhân này giúp con.”
Người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, thân thể đang run nhè nhẹ, có khuôn mặt tương tự với Vũ Văn Lang, bất quá khuôn mặt ông không có vẻ mạnh mẽ quyết đoán như hắn, bây giờ đang khiếp đảm cầm cây súng trong tay chỉ vào Lạc Nhạn.
Cái bộ dáng kia Lạc Nhạn nhìn có chút run sợ, sợ ông ta run tay liền bóp cò, cô chú ý tình huống bên ngoài, thấy Vũ Văn Lang mang theo bộ dạng kinh ngạc khi nhìn qua cửa sổ, liền biết rõ hắn đã hiểu lời cô nói, cô liếc qua thì thấy Vũ Văn Thần Minh đang sợ hãi nhìn cô.
Thân thể cô hơi lui về phía sau, khi Vũ Văn Thần Minh chưa kịp phản ứng thì bắt được tay ông ta, hơi bẻ tay một cái đã đoạt được cây súng, cô trở tay cầm súng chỉ ngược vào đầu Vũ Văn Thần Minh.
Vũ Văn Lang đang mang theo nét mặt không thể tin được, trong nháy mắt liền đen xuống, “Buông cha ta ra.”
“Ta muốn rời đi, chỉ cần để ta rời khỏi đây thì sẽ không tổn thương đến cha của ngươi.” Cô không có thời gian đứng đây thảo luận với bọn họ, bọn họ muốn chết nhưng cô không muốn, hiện tại cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây một cách nhanh nhất.
Vũ Văn Lang mím chặt môi, trong mắt là sự ảo não.
Nữ nhân ngồi bên cạnh hai đứa bé cũng giật thót, khẽ run nói với Lạc Nhạn, “Tốt tốt tốt, chỉ cần cô không giết ông ấy, cô muốn đi thì đi đi.”
Lạc Nhạn cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Lang, cô biết người làm chủ mọi chuyện ở đây là Vũ Văn Lang, cho nên mới có thể xem ý kiến của hắn như thế nào.
Vũ Văn Lang nghiến răng, qua một lúc lâu mới gật đầu, đi tới phía trước dẫn Lạc Nhạn ra khỏi phòng.
Căn phòng này không nhỏ, hẳn là nơi ở trước kia của bọn họ, lúc này đến trước cửa mới thấy bên trong là một tầng cửa sắt, bên ngoài là cánh cửa bình thường, cánh cửa ngoài cùng cũng là cửa sắt, có đến ba tầng che chắn.
Vũ Văn Lang mở từng cánh cửa ra, mắt nhìn ra bên ngoài xác định không có zombie mới đem cánh cửa sắt ngoài cùng mở ra.
Lạc Nhạn chạy ra bên ngoài, tay nắm chặt bả vai của Vũ Văn Thần Minh, thấy thân thể ông run nhè nhẹ, thật hiếm thấy khi ở trong mạt thế vẫn còn một gia đình bình yên, nếu như bọn họ vẫn còn ở lại đây chắc chắn sẽ bị cự mãng ăn thịt, cũng không biết tại sao cô lại nhịn không được nhìn về phía Vũ Văn Lang.
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
166 chương
169 chương
19 chương
12 chương