Lão công là zombie vương
Chương 63 : ♦ Chương 63
CHƯƠNG 63: XẾP CHỒNG NGƯỜI
Edit: Lan Anh
Nhìn mấy con zombie vướng chân vướng tay này, Lạc Nhạn hiếm khi lộ ra biểu tình ảo não, rút súng được gắn trên đùi ra, nhắm ngay đầu mấy con zombie kia mà bắn.
Bởi vì phải xử lý zombie nên con cự mãng kia đã tiến tới ngày càng gần, nhắm chừng nó chỉ cách cô khoảng 5-6 mét, Lạc Nhạn cơ hồ là chạy như bay.
Cô có thể cảm giác được khí tức khủng bố của con cự mãng sau lưng đang chèn ép mình.
Cách cao ốc còn khoảng 50 mét, Lạc Nhạn cắn môi chạy như điên, mà cự mãng chỉ còn cách cô 4-3-2-1 mét, nó mở miệng ra chuẩn bị đem cô nuốt vào.
Mà đúng lúc này Lạc Nhạn đã chạy vào cao ốc, chạy thẳng vào trong.
Cự mãng cũng xông vào bên trong, há miệng táp tới.
Lạc Nhạn hít vào một hơi, vô thức nhắm mắt lại, nhưng qua một lúc lâu cô không thấy động tĩnh gì mới mở mắt ra nhìn, nhìn con cự mãng gần trong gang tấc, cái trán toát mồ hôi lạnh.
Cái cửa kia khi bị cự mãng xông vào đã bị nứt ra, nhưng cũng vì con cự mãng này có kích thước quá to nên đã bị kẹt lại, khiến nó không động đậy được, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Lạc Nhạn thầm cảm thấy may mắn, cũng may cô chạy nhanh, nếu như cô chạy chậm một bước thôi, tuyệt đối sẽ là bữa ăn trong miệng nó.
Lạc Nhạn chân như nhũn ra mà chạy lên lầu.
Đầu cự mãng đã tiến vào tòa nhà, nhưng phần thân vẫn còn bị kẹt bên ngoài, lúc này đôi mắt nó như cái đèn lồng lớn, mang theo sự ngoan độc mà nhìn Lạc Nhạn, Lạc Nhạn cũng không hiểu tại sao, chỉ là một con rắn mà lại biết ghi hận như vậy.
Mà sau khi cự mãng nhìn Lạc Nhạn chạy đi thì muốn ngẩng đầu lên, tuy nhiên lại bị cái cửa kẹp lấy khiến nó tức giận mà quẫy đuôi để thoát khỏi chướng ngại này.
Nó càng giãy dụa thì tòa nhà cũng rung lắc theo, Lạc Nhạn biến sắc, tay nắm chặt lấy tay vịn cầu thang.
Con cự mãng này thoát khỏi chỗ đó chỉ là vấn đề thời gian, nghĩ đến tòa nhà trong quân khu còn bị nó đánh sụp, huống chi đây còn là tòa nhà nhỏ, cô phải chạy nhanh lên sân thượng, nhất định trước khi cự mãng thoát khỏi đây thì cô phải tìm được đường ra.
Sau khi thấy Lạc Nhạn rời đi thì cự mãng càng tức giận, thân thể giãy dụa ngày càng lợi hại, mặt đất khẽ chấn động, vết nứt trên tường ngày càng to hơn, có xu hướng vỡ ra bất cứ lúc nào.
Lạc Nhạn cũng không chậm, nơi này không có thang máy, chỉ có thể chạy bộ lên sân thượng, tòa nhà này có hai mươi tầng, chạy bình thường cũng tốn chút thời gian, chứ đừng nói bây giờ tòa nhà đang rung lắc dữ dội, lúc chạy cơ thể cũng theo quán tính mà bất ổn.
Thấy sắp đến nơi, Lạc Nhạn mừng thầm, bất quá cánh cửa đã bị người ta khóa lại, cô bắn một phát súng vào ổ khóa, sau khi cái khóa vỡ ra thì cô mở cửa chạy ra bên ngoài.
Nhưng mới đi được hai bước, liền bị tình huống ở đây làm cho khóc không ra nước mắt.
Cũng không biết là ai, có thể dẫn dụ zombie tới sân thượng, trên mặt đất toàn là máu thịt, xung quanh thì toàn là zombie, nói ít thì cũng khoảng hai trăm con, nhìn mà Lạc Nhạn cảm thấy đau tim, trong lúc cô phát hiện ra chúng thì chúng cũng thấy cô, bắt đầu tấn công tới đây.
Cô hoàn toàn hành động theo bản năng, vội vàng lui ra sau, đóng cửa lại.
Nhưng bây giờ ổ khóa cũng không còn, không có cách nào khóa lại, chỉ có thể dùng sức mình giữ lấy, sắc mặt cô lúc này rất khó coi.
Tòa nhà cũng run rẩy kịch liệt, bộ dạng này có lẽ con cự mãng kia sắp thoát ra được rồi, cô không có thời gian đứng đây chờ, nếu như con cự mãng kia thoát ra được, thì tòa nhà này bị sập cũng không phải chuyện lạ, trong lòng hơi do dự, trong tay ngưng tụ băng trùy.
Lấy băng trùy xuyên qua lỗ khóa, bảo đảm có thể chống đỡ một lúc, mới chạy đi xuống.
Nhưng Lạc Nhạn chỉ mới chạy xuống được một tầng thì băng trùy kia đã bị gãy, cửa bị zombie đẩy ra, zombie ùn ùn chen nhau chạy xuống, chạy tới chỗ Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn chửi thầm, cô rốt cuộc có bao nhiêu ngốc, mới có thể khiến cho mình lâm vào tình cảnh sau lưng có địch, trước mặt có zombie, cô đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ có thể chạy vào hành lang ở đối diện.
Những gian phòng xung quanh đều được mở sẵn, Lạc Nhạn vừa chạy vừa tạo gai băng dưới đất.
Mấy con zombie chạy đầu sau khi dẫm trúng gai băng liền bị ghim xuống sàn, mà những con zombie theo sát phía sau cũng mất khống chế mà đè lên nhau, giống như đang chơi trò người chồng người, như vậy vô tình lại tạo thành một bức tường zombie ngăn lại mấy con zombie ở phía sau.
Lạc Nhạn cũng thừa cơ hội này mà tìm được một gian phòng, chạy vào trong sau đó khóa cửa lại, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Nhưng cho dù vậy cô cũng không dám trì hoãn dù chỉ một phút, cô đi tới chỗ cửa sổ nhìn xuống, gian phòng này nhìn xuống là thấy cửa chính của toà nhà, có thể thấy rõ cái đuôi khổng lồ của cự mãng đang uốn éo, mà tòa nhà phía chính diện đã bị cái đuôi của nó đập xuống, cả tòa nhà liền bị hủy hơn phân nửa.
Thấy cảnh này Lạc Nhạn lại nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cách nơi này khoảng 5-6 mét có một toà lầu.
“Chủ nhân, bên ngoài có thật nhiều năng lượng.” Tử Ngọc dùng giọng điệu vui mừng nói bên tai Lạc Nhạn, đối với nó, zombie bên ngoài chỉ là năng lượng, còn có cự mãng, toàn thân nó là nguồn năng lượng khổng lồ khiến Tử Ngọc hưng phấn không thôi, nó cũng không cảm thấy cự mãng khủng bố.
“Coi như có nhiều năng lượng nhưng cũng phải có năng lực giết chúng thì mới được, hiện tại ở phía dưới còn cự mãng đang đuổi theo chúng ta, không có thời gian đánh giết zombie.” Nếu như bình thường thì cô còn có thời gian thu thập tinh hạch, nhưng tình huống hiện tại không tốt, vẫn nên tìm một địa phương để trốn đi.
Tử Ngọc hơi dừng lại, sau đó mang theo tức giận hừ một tiếng: “Chủ nhân nói như vậy càng khiến em muốn xuống dưới hút khô nó.”
Lời này khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại,”Không phải em chỉ là một không gian sao?” Tử Ngọc bất quá cũng chỉ là một không gian, nhiều nhất thì chỉ là một cái không gian biết hấp thu tinh hạch, lúc này khoác lác như vậy khiến Lạc Nhạn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Nếu như em hấp thu được nhiều năng lượng hơn, em có thể thực thể hóa.” Tử Ngọc bất mãn giải thích, nói như vậy tức là nó cũng không cần lúc nào cũng nằm trên tay Lạc Nhạn.
“Ta biết.” Cái gì mà thực thể hóa, đối với Lạc Nhạn mà nói, giống như chân trời mây bay.
Nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của Lạc Nhạn, Tử Ngọc cảm thấy mình bị coi thường, nhưng ai bảo bây giờ nó chỉ là một cái không gian? Hơn nữa còn là một cái không gian nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, chủ nhân không thèm để ý cũng là bình thường, nhưng chỉ cần có đủ năng lượng, nó tin bao lâu nữa chủ nhân sẽ thay đổi định kiến.
“Chủ nhân, người muốn làm thế nào?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Lạc Nhạn liền trầm xuống, chỉ tầng lầu không xa kia, “Ta muốn đi qua bên kia.” Tòa nhà này sắp không chịu nổi rồi, cô nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi cự mãng phát hiện ra.
Tử Ngọc nhìn theo ngón tay Lạc Nhạn, nhìn về phía tòa nhà cao tầng cách đây vài mét, nhịn không được hít một hơi, “Chủ nhân, người làm sao đi qua được?” Nếu như nhảy qua thì giống như người si đang nói mộng, nhưng nếu như không nhảy thì làm sao đi qua?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương