Lão công là zombie vương

Chương 62 : ♦ Chương 62

CHƯƠNG 62: TRƯỚC SAU GIÁP CÔNG Edit: Lan Anh “Mọi người lưu lại chỉ làm em thêm bận tâm.” Lạc Nhạn mím môi, cô không muốn mọi người xảy ra chuyện, càng không muốn để một mình Lôi Nặc lại, kết quả như vậy là tốt nhất rồi, “Anh cứ yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì đâu, chí ít trước khi đôi gian phu dâm phụ đó chết, em sẽ không để cho bản thân mình xảy ra chuyện, cho nên anh hai, anh nhất định phải thay em canh chừng Lam Tiếu Tiếu, đến lúc đó em sẽ đi tìm anh.” Lạc Dật còn muốn nói tiếp nhưng lúc này mặt đất chấn động dữ dội, mắt nhìn về phía cự mãng thì nó đang bò lại gần những chiếc xe vũ trang kia, trong xe vũ trang ném ra một quả lựu đạn khiến cự mãng dừng lại, sau đó nó càng thêm hung dữ, cắn mạnh vào một xe sau đó xé cái xe ra làm hai. Vừa rồi là cả một đội ngũ khổng lồ, lúc này chỉ còn hai chiếc xe vũ trang. Lạc Nhạn hơi nhíu mày, cô nhảy ra khỏi xe, sau đó nhìn bọn Lê Tử nói, “Đi mau.” Ngay lúc bọn họ đang do dự thì con cự mãng kia cũng nhìn thấy họ, mắt dời khỏi chiếc xe quân dụng, hơi nhìn về phía trước thì thấy một thân ảnh quen thuộc, đồng tử của nó co lại thành một đường thẳng, con cự mãng này đã thành tinh, đặc biệt còn ghi hận rất dai, khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì nó lập tức phản ứng, nữ nhân trước mắt này đã làm nó bị thương. Vốn là nó muốn đối phó với mấy cái xe kia nhưng bây giờ đã dừng lại, thân thể uốn éo, nhanh chóng bò tới chỗ Lạc Nhạn. Thấy cảnh này Lê Tử liền hít khí lạnh, “Chị, nhanh quay lại đây.” Lê Tử muốn xuống xe, nhưng chưa kịp làm gì thì Kim Ngọc đã lái xe đi, khiến cô phải ngừng lại, không dám tin nhìn Kim Ngọc, sau đó lấy chân đá hắn, “Anh làm cái gì vậy hả?” “Em có ở lại cũng không giúp được gì, hơn nữa có nam nhân kia ở đó, Lạc Nhạn sẽ không có chuyện gì đâu.” Lôi Nặc không phải là người bình thường, chỉ cần Lạc Nhạn ở bên cạnh Lôi Nặc, hắn tin tưởng cô sẽ không xảy ra chuyện, nhìn cự mãng trước mắt, Kim Ngọc đánh xe một vòng, chạy đến trước mặt cự mãng sau đó lái đi. Vốn Lê Tử vẫn còn tức giận, nhưng sau khi thấy được phương hướng của Kim Ngọc đang lái, trong nháy mắt liền rõ ràng, tay nắm chặt, sau đó nhìn về phía Lạc Nhạn, “Chị, chị mau đi tìm Lôi Nặc, nơi này đã có tụi em.” Lạc Nhạn sững sờ nhìn Lê Tử, bọn họ là muốn dẫn cự mãng rời đi để cho cô rút lui, chỉ cần điểm này đã khiến Lạc Nhạn vô cùng cảm động, khóe môi nâng lên một nụ cười nhẹ, có một câu nói rất hay, hoạn nạn gặp chân tình, chuyện này cô nhận. Lê Tử tay khẽ động, trên mặt đất mọc ra không ít sợi đằng, trói cự mãng lại, mà Hoàng Lượng thì khiêng súng bắn tới chỗ cự mãng. Hai người phối hợp vô cùng khắng khít, nhưng vẫn không thể giữ nó được một giây, nó chỉ cần giãy một chút thì sợi đằng đã bị đứt, mà viên đạn kia bắn ra giống như chỉ để xoa bóp, cự mãng hoàn toàn không bị tổn thương một chút nào. Sau khi nó giãy dụa tránh thoát thì nhanh chóng bò theo hướng Lạc Nhạn vừa rời đi. Kim Ngọc nhìn thấy đành phải dừng xe, trong tay có chút ánh sáng chớp động, mặt đất cũng bắt đầu lay động, từng đạo cột đá dựng lên chặn cự mãng lại, muốn trói nó trong những vách tường, nhưng điều này ngoại trừ chọc giận nó ra thì không còn tác dụng nào khác. Khi Lạc Nhạn nhìn thấy cự mãng sau lưng, mắt cô nheo lại nhìn Lạc Dật vẫn đứng tại chỗ như cũ, “Anh hai, đi Kiến Châu, em sẽ đến Kiến Châu tìm anh.” Nói xong nhìn qua cự mãng, cô bắt đầu chạy tới khu nhà lầu, cô cảm giác được con cự mãng này muốn đối phó với cô. Lạc Dật vốn còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói gì thì cự mãng đã bò đến trước mặt, chỉ có thể lái xe tránh qua một bên. Quý Lam đứng trên xe nhìn qua, trên tay cũng khiêng súng, nói: “Đi.” Nhưng nam nhân ngồi trên ghế lái lại không chịu nhúc nhích, ngây ngốc nhìn con cự mãng đúng ra đã giết họ nay lại rời đi, bây giờ Quý Lam nói khiến hắn không dám tin, hắn cho là Quý Lam nhất thời xúc động mới nói như vậy, bây giờ sức lực cũng không còn, trừ phi là đồ đần, nếu không không ai muốn đi đến trước mặt con cự mãng này, đã vậy còn muốn xông về phía trước. “Lái xe a, nếu như con quái vật này không giết đi thì nó sẽ gây ra tai họa.” Trọng yếu nhất là con quái vật này chỉ đi theo cô gái kia, nếu như hắn mặc kệ thì cô ấy sẽ chết. Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy cô cuồng vọng như thế nào, lại nhìn những người bên cạnh cô có năng lực như vậy, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nhìn lại những người bên cạnh hắn cứ như vậy mà rời đi, thật sự khiến hắn quá thất vọng. “Quý Lam, cậu điên rồi? chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.” Nam nhân trên ghế lái kéo Quý Lam lại, “Một người so sánh với trăm người, cậu hẳn là người hiểu rõ nhất.” Con quái vật này không phải là thứ để con người đối phó, nếu cứ như vậy mà đi thì chỉ có thể làm điểm tâm cho nó thôi, bọn hắn vẫn nên đi khỏi đây, hơn nữa bọn hắn đã tìm được nhiều người sống sót như vậy, nếu như bọn hắn chết thì những người kia sẽ xảy ra chuyện, cho nên mặc kệ là vì mình hay vì những người sống sót kia, bọn hắn đều không thể đi theo con quái vật đó. Quý Lam hơi do dự, nếu cứ như thế mà rời đi thì hắn không cam tâm, nhưng không cam tâm thì có tác dụng gì? Cô gái này mình chỉ có duyên gặp một lần, bây giờ cô ấy đang chậm rãi biến mất trong tầm mắt mình, cắn răng một cái, tay cầm súng bắn vào cự mãng. Người trên xe quả thật giận muốn điên lên, “Quý Lam, cậu muốn chết?” “Tôi chỉ muốn làm hết khả năng, nếu như như vậy cũng không được thì tôi sẽ nghe theo mọi người, rời đi.” Nói xong lại nổ súng thêm lần nữa. Nhưng cho dù có bắn cự mãng thêm bao nhiêu phát thì cũng không suy chuyển được nó, da của nó vô cùng cứng, cho nên sau khi bị bắn thì nó chỉ quay qua chỗ bọn hắn khè lưỡi, bộ dáng kia giống như là đang suy nghĩ. Thấy cảnh này, tâm mọi người không khỏi nhấc lên, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì con cự mãng kia đã tiếp tục bò về phía khu nhà lầu. “Tuyệt vọng chưa?” Thấy cảnh này, Quý Lam không từ bỏ ý định không được, có chút bất đắc dĩ mà thu súng lại, bên trong cũng không còn đạn, nên biết rằng hiện tại một viên đạn cũng rất đáng giá, dù sao thì vào thời khắc mấu chốt nó cũng là đồ bảo mệnh, bây giờ lại vì Lạc Nhạn mà đã dùng hết. “Đi thôi.” Lúc đến thì nguyên cả một đội ngũ khổng lồ, lúc đi thì chỉ còn lại hai chiếc xe cải tiến, mà ở phía sau bọn họ chỉ còn bốn chiếc xe cá nhân đi theo. Lạc Dật ngồi trên xe, mắt nhìn chằm chằm phương hướng cự mãng bò đi, giẫm lên chân ga liền đuổi theo hướng đó. Lạc Nhạn chạy như điên, nghe thấy âm thanh ma sát với mặt đất ngay bên tai, cô rút ra một tấm gương nhỏ trong ngực, theo tấm gương này nhìn ra sau thì cô liền thấy ảo não, cái con cự mãng đáng chết này cư nhiên chạy sát sau lưng cô, hơn nữa càng ngày càng tới gần. Lạc Nhạn nhìn mấy tòa nhà xung quanh, nếu như xung quanh là đồng không mông quạnh thì cô có mọc cánh cũng khó thoát, nhưng ở đây toàn là nhà cao tầng, cô không tin không cắt đuôi được nó. Trong lòng vừa nghĩ vừa quan sát, cô thấy có một tòa cao ốc đang mở cửa, bất quá có thể thấy lờ mờ bên trong có zombie đi lại, bây giờ không có Lôi Nặc ở bên cạnh, zombie thấy Lạc Nhạn thì mở miệng ra gào thét, bắt đầu chạy về phía Lạc Nhạn.