Lão công là zombie vương
Chương 61 : ♦ Chương 61
CHƯƠNG 61: TÁCH RA
Edit: Lan Anh
“Quý ca, bọn họ đã không nguyện ý thì chúng ta cũng nhanh lên đường đi.” Hai chiếc xe cá nhân ở phía sau lên tiếng, thông qua cửa sổ trời mà nói với hai chiếc xe cải tiến phía trước.
Chiếc xe cải tiến cũng mở cửa sổ trời, sau đó có một người đứng lên, đó là một nam nhân thanh tú, giữa lông mày mang theo sự rã rời, nhưng cũng kiên định nhìn Lạc Nhạn, “Mỹ nữ, các người muốn đi đâu?” Kỳ thật từ xa họ đã thấy hai chiếc xe quân đội này, trong lòng hắn đã nghĩ có lẽ là quân nhân, nhưng sau khi tới gần thì mới biết là hai mỹ nữ.
Đối với nữ nhân trước giờ hắn luôn rất lịch thiệp, lại thêm hai người này vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mới có thể khiến hắn ngừng lại.
“Đi đâu cũng không quan hệ gì với các ngươi.” Lạc Nhạn trả lời, không vui nhìn nam nhân kia một cái, hiện tại cô đang rất lo lắng cho Lôi Nặc, thực sự không có tâm tình đi quản cái người đứng trước mắt này.
Chỉ là vô thức khó chịu rồi cảm thấy hắn ta chướng mắt.
Lời này càng khiến mấy chiếc xe cá nhân phía sau thêm không vui, đều dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn Lạc Nhạn, “Thật là đồ không biết tốt xấu, Quý ca có ý tốt, vậy mà còn dám nói chuyện như vậy, người như vậy có làm đồ ăn cho zombie cũng đáng đời.”
“Đã vậy, Quý ca anh không cần phải để ý đến bọn chúng, nói chuyện cũng không biết suy nghĩ, bọn chúng muốn chết thì chúng ta cần gì quản.”
Người được xưng là Quý ca mím môi, nhìn chằm chằm Lạc Nhạn, có thể thấy được cô đang không kiên nhẫn, không biết vì sao, nếu là lúc trước thì hắn có thể không chút do dự mà rời đi, nhưng lúc này trong thâm tâm hắn không muốn, “Mỹ nữ, hiện tại thời thế không thể so với lúc trước, nhiều người đi chung mới không bị zombie giết hại, các người vẫn nên đi theo chúng tôi đi.”
“Tôi đã nói là không cần.”
Lời này vừa ra liền khiến mấy xe cá nhân cộng thêm mấy người trên xe cải tiến cảm thấy rất không vui, “Quý Lam, người ta nhân gia không nguyện ý, ngươi cũng đừng ép buộc, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên nhanh lên đường đi.”
Quý Lam cảm thấy thật bất đắc dĩ, dù sao đội xe này cũng không phải chỉ có mình hắn, bây giờ những người kia đều đã mở miệng, hắn chỉ có thể gật đầu, nói xuất phát sau đó nhìn Lạc Nhạn một cái, lúc này mới quay vào trong xe.
Thấy ánh mắt của Quý Lam, Lê Tử ý vị thâm trường cười haha hai tiếng, duỗi chân đá Kim Ngọc một cái, “Nam nhân này dáng dấp cũng không tệ nha?!”
Kim Ngọc quăng qua một cái liếc mắt, lộ ra vẻ khinh miệt,”Lớn lên cũng chỉ là chó mang hình người, đồng thời cũng chỉ là kẻ ngu.” Cùng với anh em bọn họ hoàn toàn tương phản.
Hắn cùng với Lê Tử thuộc dạng người vô tình, cho dù có người bị giết trước mắt thì họ cũng không nháy mắt một cái, mà những người này lại tràn đầy nhiệt huyết, nhìn tình hình kia, chắc chắn tự cho mình là người hóa thân của chính nghĩa a.
Lê Tử cũng không nói gì mà nhìn về phía những người kia, đoàn xe này thật sự rất dài, đếm đếm ước chừng hai mươi chiếc, nhịn không được mà phát ra tán thưởng, ở trước tận thế cũng có thể coi là kỳ quan, sau tận thế lại càng hiếm thấy.
Theo đoàn xe nhìn ra sau, nự cười trên mặt rất nhanh bị cứng lại, ngây ngốc nhìn đội xe kia, chân lại dùng sức đá Kim Ngọc.
Kim Ngọc bị đá đau, chân mày cau lại, coi như nam nhân kia lớn lên có không tệ đi chăng nữa thì cũng không cần phải kích động như vậy,”Làm cái gì vậy?”
“Quái vật, quái vật kia tới.” Lê Tử run rẩy nói, tay chỉ thẳng vào phía sau đoàn xe.
Ở phía không xa đoàn xe, mặt đất đang bắt đầu sụp xuống, mà lúc nó cách đội chỉ còn mười mét thì thấy rõ mặt đất nứt ra, mà cái vị trí bị nứt ra kia có một cái đầu đang chậm rãi ló ra.
Cái đầu kia há to miệng, thân thể nhảy lên, vốn chiếc xe còn cách hơn mười mét, nhưng cái thân thể kia vừa nhảy lên là đã có thể cắn vào chiếc xe vũ trang phía sau, chiếc xe đó dùng để đối phó với zombie thì dư sức, nhưng với con quái vật này thì chỉ trong nháy mắt đã bị răng nanh cắn thủng.
Mà đoàn xe đi đằng trước cảm giác được phía sau có dị thường, nhao nhao nhìn lại, sau khi nhìn thấy con quái vật kia thì kêu lên sợ hãi.
Vừa rồi những người chửi Lạc Nhạn, lúc này mặt tái xanh, nửa điểm tâm tư cũng không có, chỉ biết ngây ngốc nhìn cự mãng bò về phía trước, đem chiếc xe vũ trang thứ hai cắn nát, chiếc xe cá nhân tiếp theo bây giờ mới kịp phản ứng lại, hét lên một tiếng, vội vã chạy lên đằng trước.
Mà sau khi chiếc xe đó tăng tốc thì những chiếc phía trước cũng bắt đầu lái đi.
Vừa rồi đội ngũ còn được sắp xếp chỉnh tề, trong nháy mắt liền chạy loạn, hai mươi chiếc nhìn thì có vẻ cường đại, bây giờ chiếc phía trước không chạy thì những chiếc phía sau bắt đầu chửi mắng, rồi tự mở đường chạy.
Bất quá bọn họ có chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng quái vật, thân thể nó bò nhanh như chớp, xẹt qua một cái là lưu lại một vết lõm thật sâu trên đất, cái xe cá nhân kia nhìn cũng không nhỏ nhưng sau khi bị con quái vật nghiền ép xuống dưới liền bẹp dí.
Chiếc xe lớn nhất cũng là xe của Quý Lam, hắn hơi ngừng lại, cầm lấy súng trong tay, gật đầu với mấy chiếc xe được cải tiến khác, sau đó không ngừng bắn về phía quái vật.
Bằng bằng bằng, quái vật kia dừng lại một hồi, mấy chiếc xe cá nhân đã chạy đi mất, ở lại cũng chỉ còn mấy chiếc xe vũ trang.
Mà sau khi bọn họ đánh nhau thì bọn Kim Ngọc cũng đã thấy rõ con quái vật trước mắt này là gì, mắt trừng lớn, “Đó là cái quỷ gì?”
“Hẳn là cự mãng a?” Lê Tử không xác định nói, cô nuốt nước bọt, cái đầu của nó thôi đã to hơn cả người cô gấp mấy lần, nhìn bộ dáng kia, nuốt chửng một người là chuyện dễ như trở bàn tay, cô rùng mình một cái, nhìn Lạc Nhạn đang đứng phía sau, lúc này Lạc Nhạn cũng há to miệng, hoàn toàn kinh ngạc, “Chị, làm sao bây giờ?”
Lạc Nhạn nhìn con cự mãng kia, theo công kích thì thân thể của nó dần dần chậm rãi bò ra từ dưới đất, cho dù là bò quanh một vòng cũng có thể ôm trọn một tòa nhà cao tầng, con người ở trước mặt nó, có thể nói là nhỏ bé.
“Nếu như không có nhìn nhầm thì con cự mãng này là con quái vật dưới lòng đất, tấn công lúc chúng ta ở chỗ đóng quân của quân đội.” Bởi vì trên mặt đất có vết nứt, nhưng lúc đó không phải ai cũng thấy rõ, cộng thêm màu da của nó, trong lúc vội vàng rời đi cô nhìn thấy có chút giống nhau.
Lê Tử vội vàng gật đầu, cô cũng cho rằng như vậy, cái vết nứt này quá kinh khủng, hơn nữa một đường đi cùng nhau này, cũng chỉ có mỗi lần đó là gặp được hiện trạng tương tự như vậy, cô vừa nhớ đến cái tòa nhà ở khu quân đội đó, con cự mãng này vừa tới thì bị sập, cô nhịn không được lại rùng mình cái nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Lạc Dật không xác định mà nhìn Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn do dự, phía sau là Lôi Nặc, phía trước là cự mãng, trong lúc nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như cứ đi như vậy, lúc Lôi Nặc tìm đến lại không thấy bọn họ thì phải làm sao đây? Nhưng nếu không đi, cự mãng tới đây thì mọi người cũng sẽ chết.
“Chị, hay là chúng ta quay trở lại đi?” Tuy trong kia có một nữ zombie kinh khủng nhưng so với cự mãng trước mắt vẫn kém hơn một chút.
Lạc Nhạn mím môi, “Không, xuất phát đi Kiến Châu đi.”
“Vậy còn Lôi Nặc thì sao?”
Khóe miệng Lạc Nhạn cong lên, nhìn Lê Tử sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lạc Dật, “Mọi người tiếp tục đi Kiến Châu, tôi ở lại đây, chúng ta sẽ tụ họp ở Kiến Châu.”
Lạc Dật một mực không nói chuyện nãy giờ, lắc đầu nhìn Lạc Nhạn, “Anh không yên lòng.” Lạc Nhạn chỉ là một cô bé, hắn thực sự không yên tâm khi để một mình Lạc Nhạn ở lại đây.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
43 chương
3 chương
24 chương
44 chương
413 chương
18 chương