Xe của anh vừa rời Mộ gia, theo sau lại là 1 chiếc khác, cách nhau 1ph.
Mộ Nguyệt Sâm đến trường, trực tiếp lên lầu cho giáo viên.
Từ xe xuống, anh nhìn tòa lầu trc mắt, k có cửa sổ nói sáng đèn, nên, anh có 1 dự cảm k hay.
“Két---”
Tiếng thẳng xe sau lưng, Mộ Nguyệt Sâm quay người, thấy Mộ Nguyệt Bạch từ xe xuống.
“Sao anh lại đến?”
Thấy người đến, Mộ Nguyệt Sâm lập tức u ám.
Thật là chỗ nào anh ta cũng chen chân vào đc.
Mộ Nguyệt Bạch áo choàng không tay màu gạo, biểu hiện xuất hiện rất gấp, đến đồ cũng chưa kịp thay.
Gió đêm rất lạnh, anh nhìn áo trên người, cười đi về hướng em trai, đứng trc mặt anh, ôn hòa nói: “Chị dâu kêu anh tới!”
Nghe anh đáp, tâm trạng Mộ Nguyệt Sâm càng âm u hơn.
Chị dâu né anh như rắn độc thú dữ, lại nhìn k thấu bộ mặt phúc hắc của Mộ Nguyệt Bạch, nữ nhân đúng là nông cạn.
“Em trai yêu dấu, k vui rồi?” Mộ Nguyệt Bạch cười càng sáng lạn.
Cậu càng k vui, anh càng vui!
Mộ Nguyệt Sâm căng mặt, lười đấu võ mồm: “Bây giờ tôi k rảnh nói nhảm với anh, nha đầu Băng Khuynh này, đến đth cũng k nhận, rất k bình thường.”
Nói đến đây, Mộ Nguyệt Bạch thu nụ cười, lộ sự lo lắng: “Quả thật k bình thường, nha đầu nhỏ rất hiểu chuyện, cũng k tham chơi, tuyệt k vô cớ k nhận đth, chúng ta chia nhau tìm, chị dâu nói thấy nó lên tòa nhà cho giáo viên, dù thế nào, vào trong rồi nói sau.”
Mộ Nguyệt Sâm k phản đối, bây giờ anh chỉ muốn tìm đc cô.
2 người chạy vào tòa nhà đen thui. phân 2 hướng tìm.
Tìm 1 vòng, cuối cùng ở 1 lầu đụng nhau, 2 người đều k tìm đc.
“Người k ở lầu này, chắc rời đi rồi.” Mộ Nguyệt Bạch nhìn tòa nhà lớn đen tối trước mắt, biểu cảm đang snghi: “Đây là phòng làm việc của giảng viên, tối Băng Khuynh đến đây, chắc là gặp thầy cô nào đó.”
“Lúc đi, tôi có hỏi, cô ấy chỉ nói chuyện quan tâm, cho nên tôi k biết cô ấy gặp ai.” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm ngưng trọng, nếu biết cô đến gặp ai, anh tuyệt đối k để cô đi.
“Nhưng bây h ở đây k có phòng nào sáng, chúng ta k thể biết là ai.”
“Muốn xác nhận cái này k khó, cổng trường có camera quan sát, đêm người ra vào k nhiều, tra còn thời gian đó những xe nào vào ra là biết.”
“Cũng đúng, chúng ta có thể coi coi Băng Khuynh rời trường chưa.” Mộ Nguyệt Bạch quay qua như đang an ủi cười nhẹ: “Nói k chừng con bé thấy thời gian còn sớm, ở ngoài trường ăn đồ, lúc đó quá ồn, k nghe tiếng đth cũng bt.”
Lòng Mộ Nguyệt Sâm k vì anh nói vậy mà thả lỏng, anh nghĩ kĩ lắc đầu: “K thể, từ lúc k liên lạc đc đến nay đã sắp nửa tiếng, dù k nghe, lúc này cũng chủ động lấy đth ra gọi.”
Mộ Nguyệt Bạch s k biết điểm này đc: “Chúng ta đoán bậy cũng vô dụng, k bằng đi coi giám sát, ít nhất phải xác định, con bé đến gặp anh, còn ở trường hay k.”
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, Nguyệt Bạch nói đúng, đoán bậy cũng vô dụng.
“Quên đi, đi coi camera giám sát trc.”
Sau đó anh gọi cho hiệu trưởng Trần, kêu ông lập tức đến trường 1 chuyến.
Hiệu trưởng Trần rất nhanh đến, thấy 2 vị công tử Mộ gia đều ở đây, còn biết con nhà họ mất tích ở trường, phát giác đc tính nghiêm trọng của sự việc, k dám chậm trễ, lập tức đưa họ đi coi video giám sát.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương