Nhưng, trong video k hề thấy dấu tích Hạ Băng Khuynh đi khỏi, lúc đó cũng k có xe rời đi.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm cầm ngưng trọng.
Theo mọi chứng cứ, người vẫn ở trường.
Đây k đc coi là tin tốt.
Đại học S k nhỏ, thời gian càng dài càng bất lợi, nhưng tới nay cách duy nhất là tìm trong trường.
Đêm, từ từ khuya.
Mộ gia.
Hạ Vân Khuynh thấy e gái lâu chưa về, cũng ngồi k yên, gọi cho Mộ Nguyệt Bạch, đc biết k thấy người, gấp đến lập tức hoang mang.
Kéo Mộ Cẩm Đình gấp gáp đến trường.
Trên đường, não cô nghĩ bậy đến những tin tức về mất liên lạc, sau đó phát hiện thi thể, bị cưỡng giết, dọa đến tay chân cô run rẩy.
Đến trường, thấy Mộ Nguyệt Sâm, biết anh đã kêu k ít người tìm, hiệu trưởng Trần đang cố liên lạc với giáo viên, nhưng trc mắt vẫn chưa tìm thấy.
“Chị dâu, Băng Khuynh có nói gặp ai k?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi, đây rất quan trọng.
“Chị cũng k biết, hình như là giáo sư.” Hạ Vân Khuynh lo lắng sắp khóc, đột nhiên, nghĩ đến 1 người: “Đúng rồi, Tiêu Nhân nó nhất định biết, 2 đứa chung hệ, bình thường như hình với bóng, nó nhất định biết.”
Hiệu trưởng Trần lập tức kêu người đến ktx kêu Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân đang ngủ ngon mơ hồ bị người kêu dậy, mặc đồ nghe ngáp đi đến phòng làm việc hiệu trưởng, thấy 1 đống người, chút nữa dọa đến bệnh tim.
Làm gì thế!
Nghe tin Hạ Băng Khuynh mất tích, lập tức trắng bệch, nói k còn trật tự: “Xong rồi xong rồi, chết rồi!”
“A Nhân đừng dọa chị, cái gì xong chứ?” Hạ Vân Khuynh nghe mấy từ xong liền, đại não càng rối.
Mộ Nguyệt Sâm kéo cô qua, mặt nghiêm túc: “Cô biết cô ấy gặp ai rồi?”
“Tôi đương nhiên biết, gặp thầy Lâm, hôm trước Băng Khuynh trốn tiết, ông ta mượn cớ kêu cô lên, còn kêu cô ấy tối nay tìm ông, thầy Lâm đó là tên háo sắc già, tôi kêu cô ấy đừng nên đến, sáng sớm cô ấy đáp ứng rồi, kết quả vẫn đến, thật ngốc!” Tiêu Nhân xoa tay, tim nóng như đốt.
Hiệu trưởng Trần liền đứng ra nói: “K có chuyện đó, thầy Lâm rất tốt, k fai ng như vậy.”
“Thầy là hiệu trưởng, đương nhiên k biết, em nghe đàn chị năm tư nói, thầy Lâm rất nhiều thủ đoạn, sau khi nữ với vài nữ sinh, vẫn k bị bắt quả tang, em k nói bậy.”
“Cai cái này sao có thể.” Hiệu trưởng Trần cũng lo lắng cực kỳ.
Sắc mặt Hạ Vân Khuynh lụi tàn, choáng váng cái, suýt nữa ngất xỉu, Mộ Cẩm Đình qua đỡ cô: “ Băng Khuynh rất linh hoạt, nó sẽ k sao đâu!”
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm muốn giết người.
Mộ Nguyệt Bạch đi đến bên cửa sổ, lấy đth gọi, đi qua nói: “Tôi báo cảnh sát rồi, cục trưởng Giang lập tức sẽ mang người đến.”
“Cái, Mộ tổng anh xem---” Hiệu trưởng Trần vừa nghe cảnh sát đến, chuyện nhất định làm lớn, ông nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, thấy sắc mặt anh, cũng k dám nói nhiều, quay đến trc mặt Mộ Cẩm Đình: “Đại thiếu gia, ngài xem, chuyện này chưa làm rõ, cảnh sát đến, nhất định sẽ làm lớn chuyện, sợ danh tiếng trường bị tổn thất, các anh xem”
“Hiệu trưởng Trần, Mộ gia chúng tôi k fai cấp cao của chính phủ, chuyện này cảnh sát sẽ biết xử lý thế nào, tôi k thể quyết định.” Mộ Cẩm Đình nghiêm túc nói.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương