“Ừ, bất cứ chuyện gì đều từ sở thích mà ra, cái này chúng ta có thể bàn sâu hơn.” “Thầy Lâm cũng hiểu cái này?” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc. “Haha, thầy cũng như con, đều có sở thích ngoài, có thể cùng bàn luận với mấy đauws trẻ, vẫn có đủ khả năng.” Hạ Băng Khuynh nhìn thời gian, 9h kém 5ph, cô biết ca nhạc ít nhất cần 1h30, cộng thêm anh rể phải lái xe qua, đợi anh qua, ít nhất cần 1h. Dù sao cũng k có chuyện gì, có thể bàn luận với thầy cũng có ích cho mình: “Thầy Lâm, k biết thầy còn thời gian bàn luận với em.” “Còn muốn bàn à?” Thầy Lâm hiện vẻ do dự, nhưng rất nhanh trả lời: “Vậy đc, nói thêm nửa tiếng, lâu hơn, lão già chịu k nổi.” “Dạ đc, nói thêm nửa tiếng.” Thầy Lâm để ly trà qua bên, nói về vấn đề tâm lý với Hạ Băng Khuynh, thầy nói rất độc đáo, Hạ Băng Khuynh nhưu chìm vào trong đó. 1 cái đồng hồ bạc đưa đến trước mắt cô: “Đây là lúc thầy ở Beclin du học, 1 thầy tâm lý tặng, em coi kĩ trên đó.” Vì đồng hồ di chuyển qua lại, Hạ Băng Khuynh vì muốn nhìn rõ, mắt di chuyển theo, từ từ, giọng thầy Lâm ngày càng xa, cô như vào 1 không gian khác, hồn như rời xác, phiêu du, sự vật, ánh sáng, âm thanh trc mắt như thành 1 điểm sáng. Cô từ từ nhắm mắt, bất động ngồi đó. Điện thoại trong cặp vang lên, cô cũng như k nghe thấy. Thầy Lâm thu đồng hồ lại, đứng dậy, kéo cặp của Hạ Băng Khuynh, nhìn nhìn, sắc mặt bình thản bỏ đth lại vào trong cặp. Ông ngồi bên Hạ Băng Khuynh, tay sần sùi sờ tóc dài mềm mại của Hạ Băng Khuynh, mắt như ưng phát ra tia háo sắc. Lúc tay đưa vào bên cổ cô. “Cốc cốc---” Cửa vang lên tiếng gõ. Ông thu tay, đứng dậy mở cửa, nam nhân mặc áo phông trắng đứng ngoài, nhìn rất đẹp trai, trên người có mùi của thuốc khử trùng. “Thầy Quý? Trễ rồi sao còn ở trường?” Quý Tu thần sắc bình tĩnh nói: “Nghe nói 1 học sinh của tôi đến chỗ ông, tôi sợ cô ấy k cẩn thận bị thôi môi k biết đường về nhà, cho nên cố ý đến xem.” Lời anh thẳng thắn, k có ý muốn vòng vo với ông. Mặt thầy Lâm đỏ lên, cửa vô thức đóng lại. “Hôm nay ông đóng cửa lại, bên lão Trần tôi k thể bảo đảm điều gì.” Sắc mặt Quý Tu lạnh lùng nói 1 câu. Thầy Lâm mặt biến sắc. Ông biết lai lịch của Quý Tu, có thể kêu hiệu trưởng là lão Trần, là người duy nhất ông sợ ở trong trường. “Đừng nói hiệu trưởng, người cậu mang đi, chuyện này coi như chuyện xảy ra.” Bước này, ông muốn k nhường cũng fai nhường. Quý Tu đưa tay đẩy cửa, đi vào. Nhìn thấy cô gái ngồi trên sofa, anh thấy quen mắt, nghĩ nghĩ, nhớ rồi, là cô gái tí nữa tí lên thi thể. Đi qua, cầm cặp cô, cong người ôm cô từ sofa, rời phòng. Mộ gia. Mộ Nguyệt Sâm liên tục gọi Hạ Băng Khuynh 3 lần k ai nhận, mày kiếm của anh như dính lại 1 chỗ. Sao đến đth cũng k nhận. K lẽ vì chị dâu? “Rè---, rè---” Đth lúc này rung lên. Cầm lên coi, phát hiện là Mộ Cẩm Đình, nhận máy: “Anh cả.” “Nguyệt Sâm à, xe anh nửa đường hư, đth Băng Khuynh k hiểu sao k gọi đc, em nhanh đến trường xem,thuận tiện chở nó về.” “Em đi ngay!”  Mộ Nguyệt Sâm k nói nhiều, cúp máy, như gió nhanh chóng chạy ra ngoài.