Vào sáng sớm, ánh nắng mặt trời êm dịu chiếu xuống khắp nơi, Yến Oanh ca hót, yên tĩnh và thanh bình, không khí mát mẻ trong lành. Vậy mà, trong một biệt thự nép mình dưới những tán cây xanh um tươi tốt ——
"Đinh linh. . . . . . Đinh linh. . . . . ."
Ngọc Sính Đình chợt từ trên giường ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên nói: "Tôi là Ngọc Sính Đình, có chuyện gì xin mời nói!" Từng chữ rõ ràng, vang lên mạnh mẽ. Gương mặt cô trông rất xinh đẹp, nhưng đầu tóc lại rối bời, một thân mặc bộ đồ ngủ in những nhân vật trong phim hoạt hình, rộng thùng thình, tuy nhiên vẻ buồn ngủ trên gương mặt đã biến mất.
"Sính Đình, ông là ông nội!"
Giọng nói của đối phương rất ôn hòa, khiến Ngọc Sính Đình nhất thời nhụt chí, đổ người ngã xuống giường.
"Ông nội, là ông a!"
Còn tưởng rằng cục cảnh sát có chuyện gì, trong tháng này mỗi ngày đều bận điều tra vụ án giết người liên hoàn, đã một tháng nay cô chưa được nghỉ ngơi, ngày hôm qua mới phá án thật vất vả, vậy mà mới sáng tinh mơ ông nội đã gọi điện thoại tới, khiến cô sợ hết hồn, còn tưởng rằng lại có vụ án nào xảy ra!
Ngọc Kỳ Lân cười ha ha mấy tiếng, âm thanh ấm áp cưng chiều, nếu ai không biết trước kia ông là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát, chắc chắn sẽ nghĩ ông chỉ là một ông già bình thường.
"Sính Đình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Ngọc Kỳ Lân nghiến răng, Sính Đình năm nay cũng đã 23 rồi, đúng lúc phải gả cô đi rồi, hơn nữa cháu trai của lão Mạc kia cũng đã đến tuổi kết hôn, mấy ngày trước hai người vừa gặp nhau, nâng cốc nói cười, liền định xong hôn sự của hai đứa bé.
Ông và lão Mạc là chiến hữu cùng vào sinh ra tử ngày trước, khi vợ họ mang thai đã bàn bạc, nếu sinh được một nam một nữ sẽ kết làm thông gia, nhưng hai người đều sinh con trai, chuyện kết thông gia này này liền tiếp tục rơi vào hai đứa con trai của họ. Cũng may hai đứa đã sinh một nam một nữ, cho nên hôn sự này rốt cuộc cũng đã định xong.
Chỉ có điều tính khí của nha đầu Sính Đình này rất nóng nảy, giống y như ông vậy, không nóng tính thì không chịu được, tuổi còn trẻ nhưng đã là cảnh sát điều tra, hàng ngày đều đắm chìm trong trong vụ án, nếu muốn cô kết hôn, dường như không có khả năng!
Hiện tại ông chỉ còn mỗi cô là người thâni, con trai con dâu cũng là cảnh sát điều tra, nhưng không may đã mất sớm.
"23, còn trẻ. Không còn việc gì cháu ngủ tiếp!"
Ngọc Sính Đình vừa nghe thấy ông nội hỏi tuổi mình liền muốn cúp điện thoại, ý đồ của ông nội sao mà cô không biết, từ khi cô được 20 tuổi đã bắt đầu muốn cô lập gia đình, nhưng điểm chết người chính là, ông nội nói cô đã có một vị hôn phu được hứa hôn từ bé!
Mẹ nó, ai biết người đàn ông kia có vẻ ngoài ra sao, nếu là chó hay mèo cũng muốn gả cho cô sao? Dù sao cô cũng là một cành hoa trong giới cảnh sát, sao có thể để ông nội cổ hủ gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt chứ.
Đánh chết cô cũng không gả!
"Chờ một chút!"
Ngọc Kỳ Lân tức giận rống to một câu, "Giới hạn cho con mười phút phải quay về biệt thự!"
Lão già ta không phát uy thì cháu tưởng ta già cỗi phải không, tính khí của Ngọc Kỳ Lân cũng tương đối nóng nảy, mà Ngọc Sính Đình chính là di truyền tính khí của ông nội, nóng nảy khác thường, nhóm cảnh sát dưới tay cô, không có mấy người là chưa bị cô oanh tạc.!
"Không về được, cháu còn có chuyện!"
Chết tiệt, cô cũng biết ông nội vừa đấm vừa xoa, nhưng mà lần này nghiêm trọng đến độ gọi cô trở về biệt thự, nhất định là có chuyện.
Đánh chết cũng không về.
"Không trở lại cháu sẽ chờ nhặt xác ta đi!" Ngọc Kỳ Lân nóng nảy rống to một câu, không chờ Sính Đình cúp điện thoại đã cúp trước.
"Chết tiệt, lại giở chiêu này!"
Ngọc Sính Đình nổi trận lôi đình, cầm gối đầu trên giường ném ra phía cửa, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận.
Tuy nhiên cô vẫn phải rời giường, mặc xong bộ trang phục màu đen, sau khi rửa mặt, cầm túi xách và chìa khóa xe, đóng sầm cửa rồi đi tới nhà để xe. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
9 chương
120 chương