Con gái vì người mình thích mà trang điểm, bây giờ Trịnh Tinh Nhan đã không còn là cô bé thòng một cái áo thun xỏ một đôi dép lê là có thể ra đường nữa, cô giờ khinh thường cái danh đại hán moi chân* này. *Ý chỉ những người tục tằng không câu nệ tiểu tiết “Nhỡ bất ngờ gặp cậu ấy trên đường thì sao? Tớ chẳng muốn đến lúc đó đấm ngực giậm chân hối hận không kịp đâu. Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.” Nói xong cô cố ý bày một động tác pose rồi vén vén lại mái tóc dài. Trầm Uyển Thanh nhìn cô thoa son, lầu bầu: “Là ai nói thầm mến là tốt rồi, là rất hoàn mỹ rồi nhỉ?” “Uầy uầy, đừng thế chứ. Yêu đương làm người ta đẹp lên đó, thấy không, tớ đã hoàn toàn lột xác từ sâu lông thành bươm bướm rực rỡ rồi này. Cậu không vui cho tớ à?” Trịnh Tinh Nhan vừa nói vừa ném cho cô bạn một mị nhãn. “Vui! Vui! Cậu vui là được rồi!” Trầm Uyển Thanh nén nhịn da gà nổi đầy người, thầm nghĩ: “Nữ thanh niên văn nghệ quả nhiên không thể dây vào, mồm miệng quá lợi hại.” “Thôi nhanh lên, chậm là không còn chỗ đâu.” Nói xong kéo tay Trịnh Tinh Nhan đến thư viện. Bình thường Trầm Uyển Thanh rất bận, mới lớp 10 đã bắt đầu chuẩn bị thi SAT và TOEFL, kế hoạch của cô là học kỳ 1 lớp 11 sẽ hoàn thành hai chứng chỉ này với thành tích cao, đồng thời trong 3 năm cấp 3 sẽ tích cực tham gia các cuộc thi và hoạt động xã hội, tranh thủ thời gian lớp 12 xin được thư giới thiệu của một giáo viên Đại học có tiếng. Còn Trịnh Tinh Nhan thì mơ ước làm một nhà văn, thỉnh thoảng cô cũng viết ít truyện ngắn, giai đoạn này chủ yếu vẫn là tích luỹ, theo như cách nói của cô thì các nhà văn chính là dùng tri thức để chắt lọc ra các luận điểm tinh hoa, sau đó kết hợp các biện pháp nghệ thuật để cho ra đời các danh phẩm, cho nên trước hết cô phải tiếp xúc với các loại tri thức. “Thật khó cho cậu quá, không có việc gì thì đọc sách giải trí cũng có thể kiếm cái mỹ danh rồi.” Trầm Uyển Thanh lạnh lùng đánh giá. Lần nghỉ hè này hai người hẹn nếu không có kế hoạch đặc biệt gì sẽ cùng nhau đến thư viện tự học. Trong thư viện, Trầm Uyển Thanh đeo tai phone luyện nghe tiếng Anh, Trịnh Tinh Nhan thì cầm sách lịch sử đọc say sưa, vừa đọc vừa ghi chép lại. Nhanh đến buổi trưa, hai cô bạn dọn đồ rồi đi ăn cơm. Cách thư viện không xa có một trường Đại học nên xung quanh có rất nhiều quán ăn. Hai người đến một quán rất nổi tiếng, quả nhiên người đông nhốn nháo. Thật vất vả mới tìm được một cái bàn trống, hai cô bạn buông túi chuẩn bị gọi món. Không biết vì duyên cớ gì, Trịnh Tinh Nhan cũng không biết tại sao lúc đó mình lại ngẩng đầu lên, sau này nhớ lại cô miêu tả bằng một câu hoa mỹ là ‘Thần giao cách cảm, trong chỗ u minh tự có định số’. Mà hiện tại trong lòng của cô đang nổ tưng bừng “!!!! A a a a!!!” Bàn trong quán rất nhỏ, người bên cạnh nói gì đều nghe thấy rõ, cho nên khi Trầm Uyển Thanh hỏi Trịnh Tinh Nhan ăn gì hai lần mà không thấy trả lời, cô liền ngẩng đầu thì thấy cô bạn mê trai mặt nghẹn đỏ bừng, hai tay ôm lấy ngực, môi mím cực lực khắc chế cảm xúc nhưng ánh mắt cực nóng bốc lên từng đốm nhỏ đang nhìn nghiêng về phía trước. Không cần quay đầu Trầm Uyển Thanh cũng biết đằng đó là người nào. Gõ một cái ‘cóc’, trong tiếng kêu đau kháng nghị của Trịnh Tinh Nhan, cô nói nhỏ: “Tém tém lại chút, người khác nhìn thấy vẻ mặt hoài xuân này của cậu đều biết tỏng là chuyện gì rồi.” Trịnh Tinh Nhan che trán, liếc liếc bên cạnh thì thấy chị gái ngồi bàn bên tỏ vẻ từng trải cười cười với cô kiểu “Uôi, tuổi trẻ thật là tốt”. Mặt Trịnh Tinh Nhan càng đỏ hơn, cúi đầu len lén nhìn về phía bàn của Tiểu Mạch, may quá không bị phát hiện. Bàn Tiểu Mạch có sáu người, tất cả đều mặc quần soóc áo 3 lỗ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang vùi đầu ăn uống, vừa nhìn là biết mới chơi bóng xong đang bổ sung năng lượng. Cơ sở phương tiện của trường Đại học bên cạnh rất tốt, sân tập, sân bóng rổ, sân cầu lông, bể bơi ngon nghẻ đầy đủ, nhiều người ngoài trường thường hay đến đây vận động chơi bóng vào buổi chiều tối hoặc cuối tuần. Thì ra cuối tuần Tiểu Mạch sẽ đến đây chơi bóng, Trịnh Tinh Nhan âm thầm ghi nhớ. Cái gọi là tú sắc khả san (sắc đẹp no cơm), bữa này Trịnh Tinh Nhan chưa hề động đũa, đến khi đám người Tiểu Mạch ăn xong đi vào quán internet bên cạnh, vẻ mặt cô còn chưa thoả mãn. Sau khi thu hồi ánh mắt cô liền thấy Trầm Uyển Thanh một bên chống má uống nước một bên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Ăn no chưa? No rồi thì đi.” Trịnh Tinh Nhan cúi đầu nhìn thì thấy đĩa của Trầm Uyển Thanh đã hết, còn của mình thì vẫn đầy um: “Ấy ấy, ăn phải nhai kỹ nuốt chậm mới có lợi cho dưỡng sinh.” Xong dưới ánh mắt sắc như dao của cô bạn vội đổi giọng: “Tớ, tớ đây sẽ ăn nhanh một chút!” Cơm nước xong, Trịnh Tinh Nhan vừa uống nước vừa đi tới bến xe với Trầm Uyển Thanh, cô thử thăm dò: “Buổi chiều cậu có đi học không, tớ thấy chán quá. Tớ bỗng nhớ hình như mình chưa đi quán net lần nào, hay bọn mình vào xem mở rộng tầm mắt nhờ?” Trầm Uyển Thanh lạnh lùng nhìn cô: “Nói chuyện với tớ mà còn quanh co lòng vòng, muốn theo dõi Tiểu Mạch cứ việc nói thẳng.” “Ấy ấy, đừng nói trực tiếp vậy chứ, con gái phải kín đào rụt rè chứ.” “Cậu có mang theo căn cước không? Có thì đi.” Nội tâm Trịnh Tinh Nhan đang cuộn trào cứ như vậy bị Trầm Uyển Thanh dùng một con sóng vỗ dạt vào bờ, cô tỏ vẻ đau khổ: “Không mang…” Trầm Uyển Thanh bày vẻ tớ biết ngay mà rồi lên xe, vẫy vẫy tay với Trịnh Tinh Nhan: “Cô gái, đừng lãng phí thời gian! Không muốn đọc sách thì vận động đi, tốt xấu cũng có thể giảm béo.” “Vừa ăn no mà vận động sẽ bị viêm ruột thừa đó!” Trịnh Tinh Nhan huơ huơ nắm đấm về phía chiếc xe, nhỏ giọng lầu bầu.