Nữ hoàng padora

Chương 1 : Lời mời bí ẩn

Tối, đêm đen bao trùm vạn vật, con đường núi ít người qua lại. Thỉ thoảng có tiếng cô trùng cùng sói tru, âm thanh nghe thật ghê rợn. Người dân vùng núi này thường truyền tai nhau một câu chuyện từ vài chục năm trước… Trên đỉnh núi là một lâu đài to lớn. Ngày xưa, có một gia tộc giàu có sống ở đó. Nghe nói, cô con gái út của họ rất xinh đẹp, cả gia tộc đều yêu quý; vô số chàng trai trẻ vì muốn được nhìn thấy cô đã tìm đường đến đây. Khi ấy, vùng núi này vô cùng tấp nập, người dân sống no ấm, một phần là nhờ có cô gái trẻ đó. Nhưng nào ai ngờ…cô ấy…cô gái đã nhốt những chàng trai mình vừa ý vào trong hầm, mặc cho họ tự sinh tự diệt. Một tháng sau, có một nam hầu trong lâu đài tò mò mở chốt cửa hầm…thứ đầu tiên mà người đó thấy là thịt sống, những mảng thịt sống to. Anh ta đã nôn ọe ngay trước cửa. Thứ thịt đó là thịt người! Khi những chàng trai bị bỏ đói trong căn hầm tăm tối, họ đã đấu tranh và CHẾT- là điều duy nhất mà những người thua cuộc có thế làm. Từ đó, mọi bí mật về cô gái đã bị tiết lộ, cảnh sát đến điều tra và bắt toàn bộ người trong gia tộc- những kẻ đồng lõa. Nhưng, không cảnh sát nào sống trở về. Theo đó, chẳng còn ai dám bén mảnh đến lâu đài. Mọi người đều bảo gia tộc đó giết hết cảnh sát rồi trốn đi rồi…Tuy vậy, lời đồn vẫn chỉ lời đồn. Bước tiếp theo con đường núi rộng thênh thang, liệu có ai ngờ… Tòa nhà đẹp đẽ hiện ra lung linh dưới ánh đèn neon, rực sang cả một bầu trời ban đêm, tưởng chừng như lâu đài trong chuyện cổ tích thần thoại. Xung quanh là tường rào vững chắc, với máy camera theo dõi công nghệ tiến tiến. Bãi đỗ xe với vài chục xe giá trên trời: BMW, Lamborghini, Maybach, Royce-rolls, Bugatti…, không kể đến những chiếc trực thăng tư nhân vẫn còn chưa đáp xuống mặt đất. Đúng là phung tiền hoang phí! Chỉ cần một chiếc xe là có thể mua cả tòa nhà rồi, thật khiến người ta nổi lòng tham. Đêm nay, những con người giàu tề tựu về đây chắc cũng chỉ vì một nguyên nhân- Thế Mặc Lãnh. Vùng núi này đã được mua trọn bởi một người- Thế Mặc Lãnh, vị thần của giới hắc bang, người đứng đầu, có quyền lực xoay chuyển thế giới. Bước vào trong lâu đài rộng lớn, tráng lệ, Tử Kỳ không khỏi xuýt xoa, thầm nghĩ lâu đài này đến thăm hàng chục lần rồi vẫn phải cảm thấy nó mới lạ, đẹp đẽ. Tử Kỳ là một play boy chính hiệu, anh chàng có mái tóc vàng óng và đôi mắt đen của- một con lai Âu-Việt. Phương châm cả đời: “Không có người con gái nào không thể đổ.” Nhưng đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, hắn là ‘bạn thân’ của Thế Mặc Lãnh, một trong những người không thể động vào nếu muốn sống. Tử Kỳ đang tìm chỗ đứng thích hợp, bỗng một người đàn ông lớn tuổi, trên mặt có vết sẹo hình chữ thập vỗ vai. Ông thân thiết hỏi: “Haha, dạo này thế nào? Cha cậu khỏe không?” “A, chú Kình, cháu tốt ạ, cha cháu trên thương trường vẫn đối địch với chú hàng ngày đó thôi.” Kỳ cười tinh ranh. Người đàn ông tên Kình tay đưa ly rượu, đáp lại:“Dạo này đủ lông đủ cánh rồi, dám trêu ta nữa. Haiz, bọn trẻ thời này thật là.” Tử Kỳ còn định nói nhưng đã bị một giọng nói trầm ổn ngắt lời: “Chú Kình, cháu mượn Kỳ một lát.” Ngay cả người tên chú Kình cũng phải sửng sốt vài giây: “Được, được, là cậu Lãnh thì được thôi.” Ông cười đến nhu hòa. Thế Mặc Lãnh nở nụ cười nhạt, như có như không nói:“Ồ, cảm ơn chú.” Hắn mặc bộ âu phục đen phẳng phiu, gương mặt góc cạnh, như được đúc ra từ tinh hoa trời đất. Mái tóc đen ánh tím tuyệt đẹp, kết hợp với đôi mắt thâm sâu không thấy đáy. Dù mới 22 tuổi, trên người Mặc Lãnh lại có khí tức trầm ồn của những người từng trải. Hắn như bức tượng điêu khắc tuyệt vời nhất của tạo hóa. Chào tạm biệt chú Kình, Mặc Lãnh cùng Tử Kỳ dảo bước trên con đường hành lang dài rộng. Hai người đồng thời chìm trong trầm mặc, Mặc Lãnh làm mặt lạnh như tiền còn Tử Kỳ bồn chồn theo sau. Cuối cùng, không chịu nổi không khí ngột ngạt, Kỳ mở miệng trước: “Nè, Lãnh, tại sao không ra bữa tiệc, hôm nay cậu là nhân vật chính mà.” “Hệ thống mạng nhà chính bị đột nhập.” Chỉ vài chữ cùng đủ nói lên vấn đề. Nghe thấy vậy, Tử Kỳ ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Cái gì? Không thể nào, hệ thống đó… tôi thiết lập.” Xoay người, Thế Mặc Lãnh đứng đối diện với Kỳ, thản nhiên: “Đúng vậy, đến tôi cũng không ngờ là hệ thống của hacker đứng đầu thế giới như cậu lại bị phá hủy nhanh chóng.” Sáu chữ cuối như làm đại não Kỳ nổ tung, hứng thú dào dạt: “Thế, nhanh nhanh đến phòng chính thôi.” Cước bộ nhanh hơn trước nhiều. Làm sao không thể hứng thú được, ngồi trên đỉnh công nghệ khiến hắn phát chán đến mốc meo. Giờ, có đối thủ là có chuyện vui đây. ------ Phòng chính Thế Mặc Lãnh thong thả tựa người vào sofa đen kê chính giữa phòng. Đằng sau hắn là một hàng thủ hạ năm người, mặt biểu cảm khó dò. Thật đúng cho một câu: “Chủ nào tớ nấy.” Hắn thản nhiên cầm ly rượu gin có đá, mắt nhìn về phía màn hình lớn. Tử Kỳ ngay khi đến liền lôi máy chủ ra gõ không biết trời đất, màn hình lớn hiện thị hàng loạt chuỗi ký hiệu khó hiểu. Nếu không phải người trong người, tuyệt nhiên không biết gì. Trong căn phòng đen rộng lớn, chỉ có tiếng bàn phím ‘lách cách’ vang lên. Bỗng, Mặc Lãnh lên tiếng: “Thế nào?” (Tử Nhã: nam9 kiểu gì mà kiệm lời, mãi mới nói 2 chữ) Tử Kỳ không thèm nhìn Mặc Lãnh, tay vừa gõ vừa nói: “Hệ thống dù bị phá hỏng hoàn toàn nhưng có thể sửa được và chắc chắn sẽ kiên cố hơn trước.” Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: “Có vẻ như người đột nhập muốn gửi tin này cho cậu đó Lãnh.” Mày hơi nhíu lại, khó hiểu. Mặc Lãnh nghe vậy liền nhướng mày, thuật miệng nói: “Mở ra.” Một tiếng ‘cạch’ to, phím Enter đã được ấn. Màn hình liền đen một mảng. Hàng chữ trắng nổi bật trên nền đen: “Do you want to join in a game?” (Các vị có muốn tham gia vào một trò chơi không?)