Yêu thầm - hạ chu chu
Chương 2
Trên người Trịnh Tinh Nhan như có gắn radar dò tìm Tiểu Mạch, trong một căn tin rộng thênh đầy người mà chỉ cần liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy cậu. “Ôi ôi ôi! Tiểu Mạch đang ở hướng 11 giờ với bọn mình!!!”
Trầm Uyển Thanh ngẩng đầu nhòm xem: “Thật là khó cho cậu quá, cách ba dãy bàn mà cũng bị cậu phát hiện cho được.”
“Không khó không khó, cậu ấy giống như hải đăng vậy đó, liếc mắt cái là thấy ngay mà. Cũng giống mấy vị thần trên đầu đội một vòng sáng đó.” Trịnh Tinh Nhan đưa hai tay bưng mặt, đôi mắt toả sáng lấp lánh.
“Nghe bà nói xong, sau này nhìn thấy cậu ta là đầu tôi liền nghĩ tới ‘Hallelujah’.” Tô Kiệt tỏ vẻ buồn nôn.
*Hallelujah là một thán từ có ý nghĩa là: Ca ngợi Đức Chúa Trời.
Nghe nói phía sau đầu có dây thần kinh đặc biệt có thể nhận biết ánh mắt của người khác. Nếu không thì tại sao đột nhiên Tiểu Mạch quay đầu nhìn về phía Trịnh Tinh Nhan.
!!!
Trịnh Tinh Nhan vội cúi đầu, đưa tay che mặt, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “A a a!!! Cậu ấy nhìn kìa!! Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?! Bị phát hiện mất!!! Cậu ấy không thấy được đúng không?! Cậu ấy không phát hiện được đúng không?!”
Trầm Uyển Thanh vừa nhàn nhã uống nước vừa khinh bỉ cô: “Tớ thấy cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, nghe nói yêu đương làm chỉ số thông minh hạ xuống mức 0, xem ra đúng y.”
Lúc này Trịnh Tinh Nhan nào nghe thấy gì nữa, chỉ lo đắm chìm trong màn diễn của mình.
Tô Kiệt chậc một tiếng, bất đắc dĩ buông đồ uống, bàn tay to túm đầu Trịnh Tinh Nhan xoay sang hướng bên kia: “Thấy không? Chỉ là có người gọi cậu ta thôi!”
Trịnh Tinh Nhan không cam lòng trợn mắt, quả nhiên thấy Tiểu Mạch đang nói chuyện với người bạn kia.
Vừa rồi kích động bao nhiêu thì bây giờ ỉu xìu bấy nhiêu. Tô Kiệt buông tay, Trịnh Tinh Nhan nằm phịch trên bàn cơm.
Tô Kiệt vừa cầm nước uống tiếp, vừa nhìn dáng vẻ như đưa đám của cô, lắc đầu thở dài: “Bà thích cậu ta thì theo đuổi đi, bây giờ cậu ta cũng đâu có bạn gái.”
Trịnh Tinh Nhan nhỏm dậy: “Ông bảo thổ lộ í hả?! Tôi, tôi tôi tôi…”
Tô Kiệt híp mắt, cười nhạo: “Không dám? Xem bà sợ chưa kìa!”
Trịnh Tinh Nhan ngưỡng cổ: “Hừ! Làm như lúc trước ông không sợ ấy, là ai đưa thư tình còn nhờ bà đây giúp một tay? Đáng đời bị từ chối!”
“Đừng có lôi chuyện ông đây vào!” Tô Kiệt thẹn quá hoá giận gõ Trịnh Tinh Nhan một cái.
Cô đau đến nhe răng trợn mắt. Lát sau lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc cực kỳ: “Tớ thấy bây giờ rất tốt, mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng, đều rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Tớ không muốn theo đuổi yêu đương với cậu ấy, thầm mến là tốt rồi, không có áp lực, sẽ không làm tổn thương tớ cũng không làm tổn thương cậu ấy, thật là hoàn mỹ!” Nói xong còn bày một động tác thủ thế.
“Cậu vui vẻ là được rồi!” Trầm Uyển Thanh miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đó là bởi vì thích ít, chứ thích đến một mức nào đó nhất định sẽ muốn chiếm làm của riêng.”
Thấy ánh mắt cô lộ vẻ buồn buồn, Trịnh Tinh Nhan vội đổi đề tài: “À à, lần trước cậu thi SAT thế nào? Đạt yêu cầu của Harvard chứ?”
Trầm Uyển Thanh nhỏm lên gõ cô một cái: “Đúng là chỉ biết khơi chuyện đau lòng của người khác!”
Trịnh Tinh Nhan ăn đau nhăn nhó cả mặt, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm: “Tớ đây thương nhớ cậu mà, không thi đậu thì quá tốt, chúng ta lại tiếp tục học Đại học với nhau, ha ha ha.”
“Tớ muốn đi du học, đây là một phần quan trọng trong kế hoạch cuộc đời tớ. Tuy rằng tớ cũng nhớ cậu lắm.” Trầm Uyển Thanh nhìn cô áy náy.
Trầm Uyển Thanh là người rất có chủ kiến, từ cấp hai đã hoạch định xong nửa trước cuộc đời của mình, không chỉ kế hoạch lớn mà còn phân chia từng giai đoạn ngắn từng mục tiêu nhỏ, thời gian, địa điểm rõ ràng, kiên định mà thực hiện.
“Đúng là con gái không giữ được, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, thể nào cậu tới Mỹ ôm ấp anh nào đó rồi cũng chẳng thèm quay về nữa!” Trịnh Tinh Nhan một tay ôm ngực một tay với về phía trước tỏ vẻ cực kỳ đau lòng.
“Đừng nghe cậu ta nói, nước Mỹ rất tốt, chờ cậu qua đó quen rồi, khi nào tôi sang xem NBA thì nhờ cậu nhá.” Tô Kiệt đẩy đẩy móng vuốt Trịnh Tinh Nhan.
Đùa thì đùa, lát sau Trịnh Tinh Nhan nghiêm túc nói: “Cậu đừng gây áp lực cho mình lớn quá, cậu đã làm tốt lắm rồi! Tớ tin cậu nhất định sẽ thành công, còn thời gian mà, chúng ta có thể thử nhiều lần!”
“Ừ!” Ánh mắt Trầm Uyển Thanh nhìn Trịnh Tinh Nhan vừa kiên định vừa tràn đầy nhiệt huyết.
Những người bạn niên thiếu lòng ôm ước mơ hoài bão, nỗ lực giang rộng đôi cánh giữa bầu trời rộng lớn, lảo đảo bay về phương xa. Tuy rằng người đằng đông kẻ đằng tây, nhưng lòng luôn hướng về nhau, khích lệ nhau, giúp đỡ nhau. Niên thiếu quen nhau, vào đời vẫn không quên nhau. Nhiều năm sau gặp lại, những tháng ngày buồn vui khi xưa phảng như chưa từng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
28 chương
5 chương
24 chương
35 chương
79 chương