Từ học kỳ 2 của lớp 10, trường Nhất Trung đã bắt đầu tổ chức thi khảo sát hàng tháng. Tuy học sinh đã quen với hình thức thi này, nhưng lần thi tháng đầu tiên của lớp 11 được định sẽ thi ba ngày liên tiếp sau lễ Quốc Khánh khiến mọi người không ngừng than khổ. Trịnh Tinh Nhan rên rỉ: “Thế này có cho con người ta nghỉ lễ vui vẻ nữa không?” Tô Kiệt nhún nhún vai: “Tháng trước bố mẹ tôi đã sớm đặt vé máy bay du lịch nước ngoài, giờ thì họ vui rồi, có thể danh chính ngôn thuận không mang theo tôi làm kỳ đà nữa.” Trầm Uyển Thanh đẩy đẩy kính: “Đây là thông lệ hàng năm rồi, sao thầy cô giáo có thể cho các cậu thi xong thả lỏng chơi bời, còn họ Quốc Khánh phải tăng ca sửa bài thi được chứ.” Trịnh Tinh Nhan, Tô Kiệt bừng tỉnh đại ngộ: “Chân tướng đây rồi!” Nghỉ lễ đến tận bảy ngày, Tô Kiệt không muốn ngồi yên ở nhà nên theo Trịnh Tinh Nhan và Trầm Uyển Thanh đến thư viện. Ba người vừa ngồi vào chỗ còn chưa nóng ghế, Trịnh Tinh Nhan đã xung phong đi mua trà sữa cho mọi người. “Tôi muốn uống trà sữa Coco! Loại lớn ít đá, cảm ơn!” Tô Kiệt không hề khách khí. “Chưa thấy đứa con trai nào thích ăn ngọt như vậy, ông có phải con trai không đấy?” Trịnh Tinh Nhan khinh bỉ, sau đó hỏi Trầm Uyển Thanh: “Bạn yêu, cậu uống gì?” Trầm Uyển Thanh lẳng lặng nhìn cô, ngay khi Trịnh Tinh Nhan suy đoán có phải cô bạn đã thấy rõ mưu tính của mình không thì mới chậm rãi mở miệng: “Trà bưởi mật ong, ít đường, cảm ơn!” Trịnh Tinh Nhan thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ví tiền: “Tớ đi đây, à, mua trà sữa chắc phải xếp hàng nên có thể tớ về muộn tí nhé.” Ra khỏi thư viện, cô không đến quán trà sữa ngay mà chạy thẳng tới trường Đại học gần đó. Lần trước vô tình bắt gặp Tiểu Mạch nên cô suy đoán có lẽ bọn họ hay chơi bóng ở đây, mấy ngày nay chắc cũng thế nên không nhịn được muốn tới thử vận may. “Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị!” Cô tin tưởng phán đoán của mình. Dù nghỉ lễ nhưng trong trường Đại học không hề vắng, trái lại người đến người đi rộn ràng. Có người ngồi quây tròn trên sân cỏ nói chuyện trời đất, có người ngồi trên ghế dài đọc sách, có người chạy bộ trong sân tập. Ánh mặt trời mùa thu ấm áp, Trịnh Tinh Nhan một bên nhờ ánh nắng chiếu xuống từ kẽ lá để sưởi ấm, một bên híp mắt nhòm ngó các thiếu nam thiếu nữ ngược xuôi trên sân bóng, đồng thời cảm thán: “Haizzz, quả nhiên không dễ gặp như vậy.” Khi đang chuẩn bị rút lui, cô bỗng nghe thấy một tiếng còi sắc bén thật dài lôi kéo trở lại sân bóng. Trên sân bóng rổ mới xây ở phía xa xa vừa bắt đầu trận đấu, hình như là trận đấu tự phát 5 đối 5, không thấy nhóm cầu thủ mặc đồng phục. Bên ngoài sân chỉ có lác đác mấy người xem, dù cách xa như vậy Trịnh Tinh Nhàn vẫn có thể nhìn thấy tình hình trên sân rõ ràng. Trọng tài đang cùng hai cầu thủ đứng giữa sân tung bóng giành quyền. Hai cầu thủ nhảy lên rất cao, thân hình vốn cao lớn duỗi ra, từ ngón tay đến ngón chân căng ra thẳng tắp như hai thanh bảo kiếm lao ra khỏi vỏ, sắp sửa chém ra tia lửa ở giữa không trung. Tất cả mọi người nín thở nhìn bóng và hai bàn tay thon dài không phân cao thấp ở trên không, chờ mong kết cục đoạt bóng. Chỉ có Trịnh Tinh Nhan đột nhiên mở to hai mắt, đôi tay che lấy cái miệng đang mở lớn, cực kỳ kích động nhìn người cầm còi giữa sân đang ngửa đầu lui về phía sau. Tất cả mọi người đều thích xem cầu thủ chạy nhảy chuyền bóng xoay người ném bóng vào rổ đoạt bóng, cầu thủ đúng đẹp thật đấy, một loạt các động tác hoàn mỹ để lộ cơ bắp căng chắc sẵn sàng phát lực, sự tập trung mạnh mẽ cùng biểu cảm nghiêm túc càng làm cho đường cong gương mặt đầy gợi cảm, bất giác hấp dẫn ánh mắt người xem. Nhưng Trịnh Tinh Nhan thì khác. Nhóm cầu thủ chơi bóng đúng là rất đẹp, thế nhưng dưới vầng sáng còn tồn tại một người đặc biệt, đó là trọng tài. Trịnh Tinh Nhan bắt đầu si mê Tiểu Mạch chính là từ vị trí trọng tài, bình thường cô hay thấy cậu chơi bóng, thế nhưng rất ít khi thấy cậu làm trọng tài. Bởi vậy có thể gặp được ở chỗ này quả là niềm vui cực lớn trong đời! Sau khi kích động đến mức liên tục giậm chân, cô hoàn hồn lại rồi liền ôm ví tiền lén lén lút lút chạy nhanh đến sân bóng rổ. Trận đấu diễn ra ở giữa sân, cách rào chắn sân một khoảng nên cô cứ vậy ghé sát vào lưới sắt mà nhìn. Trọng tài Tiểu Mạch lúc này đang vừa ngậm còi, vừa khi thì di chuyển theo bóng, khi thì tránh bóng. Vẻ mặt hết sức chăm chú khiến khuôn mặt cậu như phủ một tầng ánh sáng, khuôn mặt với đường nét rõ ràng không biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt kiên nghị toả sáng. Khi phát hiện hành vi phạm quy thì quyết đoán thổi còi làm một động tác thủ thế hết sức nhanh nhẹn dứt khoát. Những trọng tài giỏi trên thế giới đều vô cùng tự tin, vô cùng phong độ, ánh mắt bình tĩnh mà nhanh nhạy, hành động quyết đoán mạnh mẽ làm cho vận động viên và huấn luyện viên đều kính trọng, nể phục. Bọn họ là người nắm giữ sự công bằng, duy trì sự trật tự của trận đấu để cho vận động viên có thể thể hiện hết khả năng của mình, để cho trận đấu có thể diễn ra suôn sẻ và sôi động. Trịnh Tinh Nhan dính sát mặt lên tấm lưới sắt làm hằn lên từng đường lằn trên quả cầu thịt (là mặt cô í), hoàn toàn không có tí hình tượng nào, nhưng cô cũng không thèm quan tâm tới những thứ đó, bây giờ toàn bộ tâm trí của cô đã chìm đắm trong dáng vẻ hiên ngang của Tiểu Mạch trên sân đấu. Một anh chàng đứng bên trong lưới tò mò quan sát cô một lúc, chốc lát hiểu ra liền bắt đầu trêu cô: “Em gái thích ai đấy? Anh đây biết mấy cậu trong trận này, có muốn anh giới thiệu cho không?” Ai ngờ Trịnh Tinh Nhan hoàn toàn ngó lơ cậu ta, còn cảm thấy cậu ta thật đáng ghét vì cản mất đường nhìn của mình, cô dịch dịch sang bên rồi lại rướn cổ lên nhìn vào bên trong toan tiếp tục ngóng ngớt bóng dáng của Tiểu Mạch. Vừa ló đầu ra liền thấy một quả bóng rổ đang lăn lại phía này, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Mạch đang chạy theo bóng lại đây!! Bóng đã lăn đến sát lưới, Trịnh Tinh Nhan mặt đỏ bừng khiếp sợ đến mức quên cả phản ứng, cứ vậy mặt đối mặt với Tiểu Mạch. Tim như đột nhiên ngừng đập, lúc này trong mắt cô chẳng có gì cả, không có lưới sắt chắn ngay trước mặt, không có cảnh vật xung quanh, bốn bề một màu sáng trắng, Tiểu Mạch toả ánh hào quang đang chậm rãi, chậm rãi tới gần. Cô chỉ thấy Tiểu Mạch vì đang chạy mà nhún lên nhún xuống, cô chỉ nghe từng tiếng từng tiếng bước chân Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! vang lên trong thế giới của mình. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, anh chàng vừa trêu cô lúc nãy đang khom người nhặt bóng rồi ném cho Tiểu Mạch, Trịnh Tinh Nhan chợt hoàn hồn, giật mình trốn sau lưng anh chàng đó. Bấy giờ nhịp tim cô mới đập Thịch Thịch trở lại. Anh chàng kia ném bóng xong quay người lại thì thấy Trịnh Tinh Nhan mặt đỏ bừng, mắt hàm xuân, thoáng cái cậu ta hiểu thấu tất. “Thì ra em gái thích cậu ta à, thích thì theo đuổi đi. Đơn giản lắm, để anh đây bày cho, lát nữa nghỉ giữa trận em qua đưa cho cậu ta chai nước, không cần nói gì cả, cậu ta ắt tự hiểu.” Bị người khác nhìn thấu nội tâm, Trịnh Tinh Nhan thẹn quá hoá giận mà trừng đối phương một cái, bây giờ tim lại đập bình bịch khiến cô không dám để ý đến Tiểu Mạch nữa, liền quay đầu bỏ chạy. “Ôi chao, em gái xấu hổ à.” Anh chàng trêu với theo cô. Lúc này Tiểu Mạch chạy về bên sân, quay đầu liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng Trịnh Tinh Nhan đã chạy xa. Cậu như có điều suy nghĩ, đến khi bạn gọi mới hoàn hồn bắt đầu trận đấu tiếp. Trinh Tinh Nhan chạy một mạch qua mấy khu học đường mới dừng lại thở dốc, trong đầu là đầy câu hỏi “Cậu ấy thấy mình!! Cậu ấy có thấy được mình thích cậu ấy không?! Chắc không thấy đâu nhỉ? Không thấy đúng không?!!” Rồi không quan tâm chuyện Trầm Uyển Thanh có thể biết mình theo dõi Tiểu Mạch mà nhỏm dậy lấy điện thoại gọi cho cô ấy. Bên này Trầm Uyển Thanh đang say sưa đọc sách thì điện thoại reo, vừa trượt phím nhận thì đã nghe người bên kia bắn liên thanh “A a a!! Tớ vừa đối mặt với Tiểu Mạch!! Làm sao bây giờ?!!! Cậu ấy thấy tớ!! Thấy tớ đó!!…” Trầm Uyển Thanh vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa đưa điện thoại ra xa lỗ tai, đợi đến khi bên kia im lặng mới đặt điện thoại lại bên tai, nói: “Bình tình! Hít sâu! ~đúng~, được rồi, kể từ đầu tới đuôi tớ nghe xem.” Trịnh Tinh Nhan kích động bắt đầu nói năng lộn xộn huơ tay múa chân, giữa lúc đó ngừng lại một chốc rồi lại càng kích động hơn. Các nữ sinh đi bộ trong sân trường nhìn cô gái trốn ở góc tường cười rạng rỡ mà không khỏi cảm thán: “Tình yêu thật là đẹp!”