Yêu phải anh vợ
Chương 6
Những cơn gió mù thu mang đến hương vị của thảo nguyên tựa như xoa dịu tâm hồn và len lõi và từng hơi thở, những giọt sương của thang bay vẫn còn đọng lại trên lá, mong manh và dễ vở.
Hạ Giang suốt đêm không về nhà, cô ngủ tại khách sạn, đây là chuyện bình thường vì cô cũng thường xuyên không về.
Không ai biết lý do nhưng cô biết, là vì cô sợ cái không khí nồng nặc mùi thuốc súng ở nhà..
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Hạ Giang dựa vào cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu màu đỏ nhìn giống máu lại càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô, màu sắc của ly rượu ánh lên gương mặt tinh xảo của cô, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên sau đó một người đàn ông bước vào, trên tay cầm một theo một cái điện thoại nói: “Phó tổng, chủ tịch tìm cậu.”
Hạ Giang đưa tay nhận điện thoại, sắc mặt vẫn vô cảm như một bức tường ngăn cách khiến người khác không dám tới gần.
“Con nghe.”
“…”
Phía bên kia giọng Hạ Bình vang lên, ngay lập tức sắc mặt Hạ Giang trở nên căng thẳng lẫn bức xúc.
“Cha, chuyện này không đùa được.”
“…”
“Con không đồng ý, cha, cha xem con là cái gì?”
“…”
Hạ Giang không đợi bên kia nói xong thì cô cúp máy, sau đó vung tay đập điện thoại xuống sàn.
Chiếc điện thoại bị vỡ tan nát ra, Hạ Giang đi nhanh xuống bãi xe chạy đến công ty.
Bầu trời mỗi lúc một xấu rồi cơn mưa ào xuống như muốn cuốn trôi mọi thứ, chiếc xe Ferrari màu đen đang xem màn mưa mà chạy thật nhanh trên quốc lộ tựa hồ như đang muốn phát tiết nỗi bất bình trong lòng.
Vừa nãy nếu cô không nghe lầm thì cha nói muốn cô và một người nào đó kết hôn, sao có thể..
Hạ Giang căm phẫn dừng xe trước cửa Y&Y, cô mặc kệ tất cả mà xông thẳng lên phòng chủ tịch.
Phòng chủ tịch…
Hạ Bình ngồi đối diện với Đăng Khoa, Khải Hung đứng kế bên cầm tài liệu, có vẻ như họ đang bàn bạc về dự án Kim Cương Đen lần này, thái độ mỗi người điều ra nghiêm túc.
“Đăng tổng, quả thật danh bất hư truyền, quả nhiên là thiên tài trẻ tuổi.”- Hạ Bình rất hài lòng với chàng trai trẻ trước mặt, thật đáng tiếc ông không có con gái…
“Chủ tịch Hạ quá khen, lần này cả hai hợp tác nhất định sẽ thành công.”- Đăng Khoa cười nhạt rồi đáp lại.
“Phó tổng, ngài không thể vào trong, phó tổng..”
Giọng nói thư kí bên ngoài có vẻ hốt hoảng vang lên nhưng không kịp, cửa phòng bị đá mạnh sau đó mở ra tạo nên một tiếng động lớn,Hạ Giang bước vào nhìn qua Đăng Khoa sau đó lại bước đến trước mặt Hạ Bình.
“Cha, nói rõ đi.” – Hạ Giang như mặc kệ sự tồn tại của hai người kia, ngữ khí khó chịu mà nhìn Hạ Bình.
Hạ Bình nhíu mày, rõ ràng là ông không vui khi ‘con trai’ có thái độ như vậy với mình, nhưng vẫn nhẹ giọng: “Giang, con không chú ý thấy có người sao?”
Đăng Khoa đứng lên: “hạ Chủ tịch, không còn gì tôi xin đi trước.”
Hạ Bình gật đầu, Đăng Khoa vừa bước đi thì giọng nói Hạ Giang lại vang lên: “Không cần, vốn cũng chẳng phải người lạ.”
Hạ Giang đến trước mặt Hạ Bình: “Con không lấy Kim Tuyết, cha nghĩ con là con cờ thương mại cho mình sao?”
Sao có thể? Cô và một cô gái lấy nhau, thật là chuyện hoang đường nhất mà cô từng gặp.
“Đây không phải là giao dịch thương mại, là do cả hai bên gia đình đã hứa hôn với nhau, bây giờ còn và Tuyết kết hôn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”- Hạ Bình nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn vô cùng từ tốn.
“nếu con không đồng ý?”
“Con không có quyền không đồng ý.”- Hạ Bình nói một cách dứt khoát.
Hạ Giang cười khổ vài tiếng rồi từ từ lùi về phía sau, ánh mắt cô tuyệt vọng nhìn người mình gọi là cha… ông lúc nào cũng vậy, những người xung quanh ông mãi cũng chỉ là con cờ để ông tận dụng lúc cần thiết…
Hạ Giang chạy thật nhanh ra khỏi phòng, cô lên xe phóng đi một cách xe gió, chiếc xe màu đen phóng nhanh trên đường cao tốc, liên tục vượt mặt xe khác, tựa như mặc kệ tất cả chỉ bất chấp tất cả mà lao về phía trước
Không có mục đích, chẳng có điểm dừng, chỉ đơn giản là có đường thì cứ đi, chơi vơi giữa thành phố, cho tới khi chiếc xe dừng tại Wonder club.
Ngoài cái chỗ nhơ nhuốc này ra thì còn nơi nào dành cho cô?
Hạ Giang ngồi trước quầy rượu, sắc mặt cô lạnh buốt tựa như băng ngàn năm nói với Bartender.
“Một ly rượu mạnh nhất.”
Rất nhanh, ly rượu màu hổ phách đã đặt ngay trước mặt, Hạ Giang không chần chừ, cô uống cạn rất nhanh.
Chất rượu rất đắng, khi vào miệng lại cay cay nhưng khi xuống khoang cổ lại để lại một dư vị rất dễ chịu.
Đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt Hạ Giang không chút xao động nào, giọng nói trong trẻo vang lên: “Tiếp.”
Anh chàng bartender dường như có chút khó xử, anh ta biết Hạ Giang là chủ nhân của nơi này, cũng biết ‘cậu chủ’ có lối sống buông thả nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Giang uống dữ thế này.
“Chuyện này…cậu chủ, tôi nghĩ là cậu không nên uống, sẽ say đó.”
“Thật nhiều lời, có nhanh hay không.” – Hạ Giang có vẻ khó chịu mà đáp lại.
“Dạ.”- Anh chàng kia khuyên không được lại không dám chậm trễ, nhanh tay pha chế.
Một ly, rồi lại một ly, Hạ Giang uống cho đến khi tất cả điều trở nên mông lung thì Thái Khánh đến, nhìn thấy Hạ Giang đang nằm gút trên bàn thì cô lại lay người.
“Giang, cậu không sao chứ?”
Anh chàng bartender thở dài: “Cậu chủ say rồi, làm ở đây bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên toi thấy tâm trạng của cậu ấy tệ như vậy.”
Thái Khánh nhìn bạn thân đang nhắm mắt tựa như đang ngủ nhưng miệng thì lại lẩm bẩm đòi uống tiếp, Thái Khánh dìu Hạ Giang ra khỏi quá bar.
Vào xe, Thái Khánh quay qua Hạ Giang hỏi: “Có chuyện gì? Hôm nay cậu sao thế?”
Hạ Giang nhìn Thái Khánh rồi lại nhìn ra ánh đèn của thành phố: “Paris thật rộng lớn, nhưng tôi cảm thấy chỉ có mình tôi…”
Cảm giác thật trống trải, rất cô đơn…tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
17 chương
99 chương
120 chương
10 chương
11 chương
18 chương