Yêu phải anh vợ
Chương 5
Wonder club tiếng nhạc như phá tan bầu không khí, khiến nhịp tim của con người như muốn nhảy theo những điệu nhạc sôi động.
“Nào, một, hai ba can ly nào.”
Tiếng ly va vào nhau tạo nên những âm thanh tựa như chuông gió.
Hạ Giang ngồi trên sofa, hai chân chéo vào nhau, tay ôm một cô gái ăn mặc rất gợi tình, hôm nay là ngày hoàn thành dự án mới của Y&Y, vốn dĩ Hạ Giang sẽ ăn mừng chung với nhân viên của công ty nhưng giữa đường cô lại nhận được điện thoại của cô bạn thân Thái Khánh, trong điện thoại Thái Khánh khóc tựa như cả thế giới đều sụp đổ không bằng khiến Hạ Giang lo lắng mà đến đây.
Thái Khánh là con nhà bình thường, là bạn thân của Hạ Giang lúc cô còn học tiểu học, có nhiều người cứ trêu cả hai người rằng Hạ Giang và Thái Khánh là tình nhân, cô cũng không để ý tới vì….cô vốn vĩ đâu thể nổi sắc tâm với Thái Khánh được.
“Khánh, sao thế?” Hạ Giang nhíu mày nhìn cô bạn của mình, Thái Khánh đã khóc sưng cả mắt.
“Anh ta chia tay mình rồi…” – Nói xong cô oà lên khóc.
Hạ Giang ghét nhất là nhìn người khác khóc, đặc biệt là cô bạn thân của mình, mỗi lần Thái Khánh khóc là phải đến khi nào cái đầu đau nhứt thì mới ngừng lại ngoài ra không ai dỗ được.
“Giang, sao cô ta cứ khóc mãi thế? Ồn chết được.” – Cô gái ngồi bên cạnh không biết hai người là bạn thân, lại thấy ‘chàng trai’ của mình quan tâm cô gái khác thì trong lòng không vui nhưng vẫn làm nũng mà dựa vào Hạ Giang.
Hạ Giang nhíu mày, có trời mới biết mấy cô gái này phiền đến cỡ nào, thật không hiểu sao mấy tên đàn ông lại say mê mấy ả, đối với Hạ Giang cô thì chỉ muốn buồn nôn.
Vốn đang bực bội việc phải nghe Thái Khánh khóc, thôi thì nhân tiện trút giận lên người cô nàng này: “Câm miệng, ở đây cô được quyền lên tiếng.”
“Giang…” – Cô gái kia làm ra vẻ tội nghiệp: “Em xin lỗi, em không dám nữa, anh đừng giận được không?”
Như thế còn chưa chịu đi? Hạ Giang phải khâm phục trình độ mặt dày của cô ta.
“Thì ra Hạ thiếu gia cũng đến đây.” – Từ sau lưng Đăng Khoa đi đến, nhìn qua Thái Khánh đang khóc mà quên cả trời đất lại vừa nghe thấy Hạ Giang mắng cô gái bên cạnh, trong đầu liền nỗi lên ý khinh thường.
Hạ Giang làm sao biết những suy nghĩ của Đăng Khoa, cô mỉm cười chỉ tay về phía ghế đối diện ý bảo mời ngồi: “Hình như Đăng tổng rất có hứng thú với club này.”
Đăng Khoa muốn nói gì thì phía sau lại có một cánh tay thon và trắng choàng qua cổ hắn, một cô gái xinh đẹp nhưng ăn mặc cũng chẳng khác gì gái làng chơi
“Anh hai, hay anh qua đua xe với bọn em đi.”
“Không được, rất nguy hiểm.” – Đăng Khoa nhíu mày
Hạ Giang đánh giá cả hai người trước mắt. Anh hai? Không lẽ cô gái kia là Đăng Kim Tuyết nhị tiểu thư của Đăng thị?
Nếu là vậy thì sao Hạ Giang lại không biết cho được, giang hồ à không là giới thượng lưu đồn rằng nhị tiểu thư của Đăng thị ăn chơi trác tán, không có gì là không dám làm, lối sống buông thả, cặp hết người này đến người khác.
Kim Tuyết chu miệng làm nũng, sau đó nhìn qua Hạ Giang rồi tươi cười hỏi: “Này, dám đua với tôi không? Người anh nhỏ như thế chắc không đạp nổi chân thắng đâu.”
Đăng Khoa bật cười nhìn về phía Hạ Giang đang nhíu mày, trời ạ bây giờ Hạ Giang cô mới biết, giang hồ đồn đại không sai tí nào, nhưng… lầm người rồi cô bé ạ.
Hạ Giang quay sang cô gái bên cạnh: “Baby, giúp anh chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy chị lung tung cũng không được để cô ấy uống quá nhiều, hiểu chưa?”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, anh thích phụ nữ biết nghe lời.”
Cô gái kia không cam tâm nhưng vẫn gật đầu, dìu Thái Khánh vào phòng VIP.
Hạ Giang nhìn Kim Tuyết, ánh mắt cô bình thản lạ thường: “Tôi và cô đua thử xem.”
Muốn đua? Cô không cản thậm chí sẽ bồi tiếp, trình độ đua xe của cô thế nào đâu phải ai cũng đánh giá được.
Trường đua của Wonder club rất rộng lớn, khán đài đã chật kín người ngồi xem.
“Hạ Giang, anh phải chiến thắng”
“Hạ Giang, cố lên.”
Kim Tuyết dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn về phía Hạ Giang, gì chứ? Chỉ nhờ vào vẻ bề ngoài.
Hạ Giang, Đăng Khoa và Kim Tuyết vào ba chiếc xe khác nhau, cả ba chiếc khởi động để thử máy, sau khi chắc chắn máy móc hoàn hảo thì cũng là tiếng trong tài vang lên qua loa phát thanh.
“Raedy….Go!”
~Grồ~ Chiếc xe màu đỏ của Kim Tuyết rất nhanh đã khởi động, cô ta xe gió phóng trong không khí, khiến nhiều người kinh hoảng vì cô gái nhỏ này lại có thể đạt tới trình độ này.
Chiếc xe mà đen của Đăng Khoa cũng nhanh chóng nối gót theo sau, kế tiếp là xe thể thao màu trắng của Hạ Giang.
Đang Khoa dường như muốn nhường em gái mình khi cứ cố tình cho xe chạy phía sau Kim Tuyết, Hạ Giang đương nhiên nhìn ra được điều này, cô cười lạnh một cái sau đó tăng tốc hướng thẳng về phía xe của Kim Tuyết nhưng chiếc xe màu đen của đăng Khoa lại chặn lại.
“Shit!.” Hạ Giang chửi thề một câu, đây rõ là bảo vệ em gái, muốn đầu với cô sao?
Chiếc xe của Hạ Giang đột ngột chuyển hướng bất ngờ, đâm thẳng vào phần động cơ của xe Đăng Khoa.
~Gầm!!~ Xe của Đăng Khoa bị đậm sau đó dừng hẳn lại, động cơ bị cháy mất rồi… Đăng Khoa kinh ngạc nhìn về phía xe của Hạ Giang, đây không phải chỉ là một trận đấu vui thôi sao? Sao lại phải bán mạng như thế?
Kim Tuyết và Hạ Giang cả hai không ai nhường ai xông lên phía trước, gặp phải cua quẹo Hạ Giang đánh tay lái khiến chiếc xe chạy về phía trước theo bề ngang, tiếng xe ma sát xuống mặt đường hiện lên những dấu bánh xe màu đen, khói từ xe cũng như mây mà vây quanh, lúc này cả hai xe tựa như đi từ những đám mây ra vậy.
“Hay quá, hay quá.”
“Kĩ thuật thật tuyệt.”
“Hạ Giang, em yêu anh…” Trên khán đài mọi người thật đã mắt khi nhìn thấy màn đua xe ngoạn mục nhưng cũng đầy kĩ thuật của cả hai.
Đến khi gặp phải một đoạn dốc thì xe của Kim Tuyết dừng lại, không tại vì ai chỉ tại Kim Tuyết không đủ can đảm để leo lên đoạn dốc cao thế này, nhưng khi nhìn thấy xe của Hạ Giang không chần chừ mà phóng lên dốc, chạy liên tục, từ góc nhìn của Kim uyết và mọi người gióng ý như Hạ Giang đang cho xe chạy với tư thế nghiên vậy.
Điều này khiến mọi người thán phục và mở to mắt cũng không thể tin nổi.
Quá lợi hại!
Kim Tuyết mở cửa xe hy vọng có thể nhìn cho thật rõ, kĩ thuật thật tuyệt của Hạ Giang khiến cô ngạc nhiên…
Những chướng ngại vật được Hạ Giang khéo léo né tránh sau đó cô cho xe chạy theo quỹ đạo vòng tròn để tránh một cây cột khi, chạy theo chiều ngang liên tục mười sáu vòng khiến dưới đường toàn những dấu xe được vẽ thành vòng tròn loạn xạ, thậm chí bánh xe còn phát ra những tia lửa , khói xe và lực của sự ma sát tràn ngập trường đua, mọi người chỉ chú ý vào chiếc xe màu trắng kia.
Cho đến khi gặp một cua dốc khác hẹp lại khá hiểm trở, xe của Hạ Giang nhanh chóng lách sang một bên, và điều khiến mọi người không tin nổi đó là…
Chiếc xe thể thao màu trắng kia đang…chạy bằng hai bánh.
Làm sao có thể?
~Két~ Hạ Giang dừng xe tại điểm đích, khán đài như muốn nổ tung.
Hạ Giang mở cửa xe bước xuống, cô không phải vẫy tay chào mọi người mà là… xem lại bánh xe sau đó ngán ngẩm lắc đầu, đua kiểu này thì còn gì chiếc xe thể thao mới thay của cô đây? Thật đau lòng.
Tiếng hoan hô của mọi người, sư khâm phục của Kim Tuyết, vẻ ngạc nhiên của Đăng Khoa điều được Hạ Giang thu hết vào mắt, cô mỉm cười đầy thoả mãn, lâu rồi không được sản khoái như vậy.
Không tệ!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
17 chương
99 chương
120 chương
10 chương
11 chương
18 chương