Xuyên vào cái nồi lẩu!
Chương 18 : Xuất thôn nan đề
Chớp mắt một cái, Lục Ly ở Vô Danh thôn đã được tám ngày.
Về việc tại sao bản thân có thể tới đây, Lục Ly đã sớm ném ra sau đầu. Nàng bản tính lạc quan phóng khoáng, nếu đã không thể nghĩ ra, vậy không nghĩ tốt nhất!
Lưu thẩm nói qua, nhiều năm chỉ có mẫu tử hai người, trong nhà có chút vắng lạnh. Bà nhìn trúng một cô nương tốt, đã qua nhà gái đánh tiếng, chỉ đợi sang năm nàng kia cập kê là nghênh thú vào cửa. Nay có Lục Ly cùng Tần Minh, trong nhà nhiều thêm hai người, Lưu thẩm rất mừng, cảm thấy có sinh khí hơn nhiều.
Lục Ly co ro ngồi gần bếp lò, nhìn Lưu thẩm vừa khâu cho nàng một cái áo bông vừa kể chuyện Lưu Hổ lúc nhỏ, không khỏi nhớ đến mụ mụ ở kiếp trước, trong lòng ấm đến muốn khóc.
Nếu ngay từ đầu nàng xuyên đến thôn này, có lẽ sẽ thực hạnh phúc. Bình bình đạm đạm mà qua ngày, sau đó gả cho người, mùa hè trồng trọt mùa đông nướng bánh. Sinh vài cái bánh bao nhỏ, dạy chúng thành người tốt. Cuộc sống như thế, bình an biết bao nhiêu!
Chỉ tiếc, nàng không phải. Tâm đã có chấp niệm, lòng đã có vấn vương, sao có thể không quay về?
"A Ly, con thử mặc xem có vừa không?" - Lưu thẩm cắn chỉ, hài lòng vỗ vỗ mấy cái, rồi đưa áo bông cho Lục Ly.
"Đẹp lắm! Con rất thích! Cám ơn người, Lưu thẩm!"
"Ây da, nha đầu này, khách khí cái gì? Tối nay là lễ cúng Thần, cô nương gia ai nấy đều xinh đẹp, không thể bắt con mặc áo của bà già như ta mãi được."
"Con biết rồi, Lưu thẩm. Cám ơn người!"
"Lại thế rồi..."
Lục Ly le lưỡi, cười cười chạy ra cửa. Tần Minh đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy nàng liền vẫy tay ra hiệu để nàng đi theo hắn.
Nhà của Lưu thẩm ở giữa thôn, Tần Minh cầm trong tay một vò rượu, đi vòng đến cuối thôn, dừng lại ở một căn nhà tranh nhỏ có chút cũ nát, khẽ hắng giọng: "Giang bá bá, chúng ta đến rồi."
Trong nhà truyền đến vài tiếng ho, rồi tiếng bước chân loẹt quẹt. Một lát sau, cửa mở. Giang bá bá trong lời Tần Minh là một lão già đã quá ngũ tuần, người gầy nhỏ, mái tóc pha sương, nhưng cặp mắt đặc biệt hữu thần. Lão nhìn Tần Minh, cười vui vẻ: "Tần tiểu tử đến rồi?"
"Giang bá bá, ngài hảo!" - Lục Ly theo sau đi vào.
Tần Minh đã kể cho nàng, vị này họ Giang tên Viễn Sơn, ba mươi năm trước cũng lưu lạc tới đây. Giang lão không quay về cố hương, mà một mình sống cô độc trong thôn.
Giang Viễn Sơn nghe được tiểu cô nương thanh âm trong trẻo, nội tâm hưởng thụ cực, cười khà khà: "Hảo hài tử! Hảo hài tử!"
Lại nhìn thấy vò rượu trong tay Tần Minh, lão cười đến híp mắt: "Thối tiểu tử, quả nhiên là lão phu tri kỷ!"
Tần Minh cười dài, rất thuần thục đi vào gian trong lấy ra ba cái chén, đối với đồ vật trong nhà Giang lão thập phần quen thuộc, hiển nhiên là làm nhiều thành quen.
Giang lão thực dễ thấy là con sâu tửu. Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào vò rượu, không ngừng nuốt nước miếng. Đến khi Tần Minh rót đầy một chén, thì lão không đợi được nữa, ngửa cổ cạn sạch.
"Hảo tửu! Đến! Lại thêm một lần!"
Liên tục uống ba chén, Giang lão mới quẹt quẹt miệng: "Vô công bất thụ lộc! Tiểu tử, việc kia, ta liên tục vì ngươi thăm dò. Nếu tuyết tiếp tục rơi như vậy, không quá bốn ngày là có thể đi rồi."
"Hảo!" - Tần Minh nghe vậy, trên mặt lộ ra hoan hỉ. "Tạ Giang bá bá!"
Lục Ly cũng theo đó vui mừng.
Một ngày trước, sau nhiều lần bị nàng dò hỏi, Tần Minh rốt cuộc nói ra những điều mà hắn biết.
Thôn dân ở đây đối với người đến từ bên ngoài không lớn bài xích, sẵn sàng cho họ dung nhập vào, trở thành một người của thôn. Nhưng mà, bọn hắn tuyệt đối không chấp nhận có người nào rời khỏi.
Đã đến rồi, thì sống là người của thôn, chết làm ma ở thôn!
Về phần nguyên nhân trong đó, Tần Minh không quá rõ ràng. Hắn suy đoán, có lẽ vì thất phu vô tội hoài bích hữu tội loại đạo lý này. Giang lão nói, chỉ cần qua mùa đông, băng tuyết tan đi, thôn sẽ thay đổi hoàn toàn. Ở đây linh khí dồi dào, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, tùy tiện nhặt vài gốc đem ra ngoài, cũng đủ làm dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.
Cơ hội ra ngoài duy nhất trong năm, chính là tiết Đông chí, ngày Đại hàn. Lúc này băng đóng dày khắp hồ Thiên Thành, chính tạo thành một con đường băng tự nhiên để chạy ra. Chỉ là, phải thoát khỏi tai mắt của thôn dân, cũng không dễ dàng.
"Ngươi đừng nghĩ quá đơn giản!" - Tần Minh biết Lục Ly còn chưa đánh giá đúng tình hình, trầm giọng. "Người nơi này ăn thảo dược, hít linh khí mà lớn lên, cho dù không tu tập võ công thì sức lực, thính giác, thị giác đều tốt vô cùng! Muốn dưới mí mắt họ rời khỏi, cần có kế hoạch từng bước, không thể xem thường!"
Lục Ly gật mạnh đầu. Chỉ cần có thể trở về tìm Ngô Quý Lam, bảo nàng làm gì cũng được đây này.
Tần Minh dặn dò Lục Ly thêm vài câu rồi để nàng về trước, nói muốn bàn bạc kỹ hơn với Giang lão. Lục Ly tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Nhìn bóng dáng nàng rời khỏi, Tần Minh hơi trầm ngâm.
"Tiểu tử, nha đầu kia là vướng bận, ngươi chắc chắn muốn mang nàng đi cùng?" - Giang lão nheo mắt.
"..."
Tần Minh sao lại không biết, hắn muốn trốn đi lại mang theo Lục Ly, là tự mua thêm gánh nặng. Nhưng Lục Ly không chỉ là nữ tử bình thường, nàng đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều.
"Đáng sao?" - Giang lão hỏi lại.
Vì nữ nhân, đáng đem cơ hội duy nhất ra đánh cược sao?
"Nàng xứng đáng!" Tần Minh nắm chặt tay.
...
Lục Ly vui vẻ rời khỏi gian nhà tranh của Giang lão đầu, vừa đi vừa cười, nội tâm cao hứng cực! Khẽ ngân nga một câu hát mà kiếp trước bản thân ưa thích, nàng không hề hay biết, họa sắp rơi xuống đầu.
Bốp~~~
Thanh âm giòn đanh vang lên. Lục Ly chỉ kịp cảm thấy một vật cứng đập mạnh vào sau gáy, giây tiếp theo, tất thảy chìm vào khoảng đen tĩnh lặng.
Trước khi ngất đi, nàng cơ hồ nhìn thấy - một đôi giày thêu hoa...
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
139 chương
98 chương
137 chương