Xuyên vào cái nồi lẩu!
Chương 17 : Mỹ lệ của băng
Thân thể không quá đáng ngại, chỉ có phần lưng bị va đập mạnh, dẫn đến sưng tím. Dựa theo phần sưng mà phán đoán, lúc đó va đập không nhẹ, nhưng kỳ quái là lục phủ ngũ tạng lại không hề bị tổn thương. Đây là kết luận của Tần Minh.
Lục Ly qua lời kể của Lưu Hổ, đã biết Tần Minh là đại phu, tháng trước trong lúc đi hái thảo dược sơ sảy trượt chân ngã xuống, được Lưu thẩm cứu về. Bản thân Lục Ly cũng cảm thấy lưng đau đến lợi hại, cho nên đối với kết luận của Tần Minh không hề nghi ngờ.
Về phần cái tên này, nàng cũng từ chối đưa ra ý kiến. Đã nghe đến một Cao Trường Cung, nay gặp thêm một Tần Minh, nếu sau này nhìn thấy Điêu Thuyền hay Tô Đắc Kỷ, cũng không tính kỳ quái.
Đối với thân thế của mình, nàng chỉ nói với mẫu tử Lưu thẩm, bản thân họ Lục tên Ly, những chuyện khác đều nhớ không rõ. Tần Minh không ngờ rất phối hợp, nói nàng chấn kinh quá độ dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, qua một đoạn thời gian sẽ ổn. Lục Ly rất cao hứng, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Ở đây rất tốt! Không khí đặc biệt trong lành, Lưu thẩm cùng Lưu Hổ đều thuần lương tốt bụng. Y thuật của Tần Minh dường như rất cao, hắn cho nàng uống mấy loại dược thảo nào đó, mùi vị tuy không dễ chịu, nhưng cực có tác dụng. Qua ba ngày phục dược cùng đắp lá trên lưng, Lục Ly đã cảm thấy bản thân có thể sinh long hoạt hổ được rồi.
Nàng hiện tại muốn ra bờ suối.
Chỗ này không có gương. Lưu thẩm nói, gương đồng rất quý, chỉ tộc trưởng mới có. Nữ nhân khác, đều chỉ có thể dùng nước để soi. Góc bếp có một cái vại lớn đầy nước, nhưng bên trong quá tối, căn bản không thể thấy được rõ ràng. Vại thoạt nhìn rất nặng, Lục Ly không thể vì muốn soi gương mà yêu cầu Lưu Hổ chuyển nó ra ngoài. Vì vậy, chỉ có thể ra suối.
Lưu Hổ mấy ngày nay đã tập thành một thói quen, thì phải là coi mong muốn của Lục Ly như thánh chỉ. Nàng vừa mở miệng, hắn lập tức đồng ý đưa nàng đi, khiến Tần Minh ở một bên không biết nói cái gì.
Nữ nhân yêu làm đẹp, hắn hiểu. Nhưng vết thương chưa khỏi hẳn đã một hai muốn soi gương, cũng hơi quá rồi.
Tần Minh không biết, điều Lục Ly quan tâm hiện tại không phải dung mạo, mà là thân phận. Tần Minh nói, nơi đây rất gần Thịnh kinh. Nhưng chỉ mấy ngày trước đây, nàng rõ ràng còn cách kinh thành rất xa. Bởi vậy, nàng lo sợ Lục Ly căn bản đã chết đi, mà linh hồn nàng lại xuyên đến một cỗ thân thể khác.
Nhà của Lưu thẩm cách con suối một quãng không ngắn, phải đi sâu vào rừng. Gần đến tiết Đông chí, bên ngoài càng lúc càng lạnh, hai ngày nay tuyết rơi thêm dày, không mấy người muốn ra khỏi cửa.
Lục Ly im lặng, chậm chậm đi phía sau Lưu Hổ. Qua khỏi thôn là một khoảng rừng trống, rồi đến con đường mòn giữa hai vách núi. Sơn phong gào thét ùa đến, lạnh đến gai người, thấm vào xương thịt. Lục Ly khẽ kéo cổ áo, chà chà hai bàn tay vào nhau.
"Lục cô nương, ngươi lạnh sao?" - Lưu Hổ nghe tiếng động quay đầu lại. Thấy Lục Ly gương mặt trắng bệch, lần đầu tiên trong hai mươi năm nhân sinh, hắn biết đến thế nào là vì người mà đau lòng.
"Có một chút!" Lục Ly gượng cười. "Ta chịu được!"
"Không bằng... ta cõng ngươi, như thế nào?"
"Cái này... hình như không tốt cho lắm?" - Lục Ly linh hồn đến từ hiện đại, tự nhiên không quá mức để ý cái gì nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng ngại ngùng của nữ tử vẫn là có.
"Có gì không tốt? Ngươi còn chưa khỏe, gió lại lớn, đi chậm như vậy, chưa đến nơi ngươi đã nhiễm hàn phải làm sao?" - Lưu Hổ cố gắng thuyết phục.
"..." Hình như không sai?
Thấy Lục Ly im lặng, hắn mừng thầm, hào hứng khoa tay: "Ngươi gầy như vậy, khẳng định là nhẹ! Ta cõng ngươi, vẫn có thể đi rất nhanh! Trước lúc trời tối là có thể về a."
Trước lúc trời tối?
Lục Ly trợn mắt. Lúc này hẳn mới qua chính Ngọ, suối kia đến cùng còn bao xa?
Nàng khó khăn nuốt một cái: "Lưu đại ca, phải mất bao lâu để tới nơi?"
"Nếu ta cõng ngươi, thì chưa đến một canh giờ!"
Lục Ly trợn mắt tập hai, rốt cuộc đầu hàng. Khuôn mặt trắng bệch khẽ hồng, nàng chậm chạp trèo lên lưng Lưu Hổ, hai tay không dám ôm vào cổ hắn, chỉ có thể bám chặt lên vai.
Tròng mắt, lại hơi ươn ướt.
Lưng của Lưu Hổ rất to, cũng rất vững chắc, rất ấm áp! Sự ấm áp này, khiến nàng nhớ đến một loại ấm áp khác. Là nụ cười nàng vương vấn, là giọng nói nàng tơ tưởng, là nam nhân nàng ngày đêm mong nhớ.
Ngô Quý Lam... hắn hiện tại thế nào?
Lưu Hổ chớp mắt, cảm nhận được từ sau lưng truyền đến sự mềm mại. Trên người nàng, có một mùi hương nhẹ nhàng thanh mát, như có như không. Hít sâu một hơi, trong lòng hắn, có điều gì đó dần dần rõ nét.
"Lục cô nương, ngươi có thể gọi ta là A Hổ, hoặc Hổ Đầu, cả hai đều tốt."
Nàng thường ngày vẫn gọi hắn Lưu đại ca, gọi Tần Minh là Tần đại ca. Không hiểu sao, hắn có chút không thích nghe.
Lục Ly hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Hảo! Hổ Đầu! Nhưng huynh cũng đừng gọi ta Lục cô nương. Kêu A Ly được rồi."
Lưu Hổ mừng rỡ ứng thanh.
Nhanh nhẹn như hắn, lại quen thuộc vùng núi này, vốn chỉ cần hơn nửa canh giờ là có thể chạy tới suối. Cho dù là cõng thêm một người, cũng không mất thêm bao nhiêu thời gian.
Qua khỏi rừng cây phủ đầy tuyết, trước mắt hiện ra một bãi đất nhỏ. Dải suối không lớn, do tuyết rơi nhiều ngày, lúc này đã băng hóa, tinh khiết sáng loáng.
Lục Ly nhảy khỏi lưng Lưu Hổ, vội vàng chạy về phía mặt băng kia, hồi hộp nhìn xuống.
Cho đến khi gương mặt quen thuộc hiện ra, nàng mới thở nhẹ một hơi.
Hoàn hảo! Vẫn còn là Lục Ly!
Lưu Hổ không biết suy nghĩ trong lòng Lục Ly, chỉ nghe theo lời mẫu thân, cho là nàng sợ trên mặt có thương, lúc này cười chân thành: "A Ly, đừng lo lắng! Mặt ngươi rất đẹp!"
Lục Ly khóe mi cong cong.
Nàng biết, khối thân thể này nếu đặt ở kiếp trước, đích thực có thể gọi là đại mỹ nhân. Nhưng mỹ quan ở đây có khác. Mặt thon nhỏ, mắt phượng hẹp dài, mũi nhỏ, miệng nhỏ mới là tiêu chuẩn. Nàng cùng lắm chỉ có thể coi là dễ nhìn.
"Cám ơn huynh, Hổ Đầu!"
Lưu Hổ ngây người nhìn.
Tuyết vẫn đang rơi, như là tấm màn mỹ lệ bao trùm thiên địa, dung nhập vào năm tháng, khiến người khó quên. Có một vài bông tuyết theo gió lất phất xoay vòng trước mắt Lục Ly, rơi trên gương mặt bầu bĩnh, rồi nhanh chóng hòa tan.
Nghe bên tai tiếng Lục Ly khẽ hô, lòng Lưu Hổ chợt thấy ấm áp lan tràn toàn thân, hóa thành một loại cảm giác đặc biệt. Cảm giác này có cái tên thực dễ nghe, gọi là hạnh phúc.
Lưu Hổ cười, nụ cười vui vẻ ẩn chứa sự thuần khiết của thanh xuân. Hắn đứng đó, yên lặng nhìn Lục Ly. Thiếu nữ trong tuyết, bóng hình phản chiếu trên mặt băng, tại khoảnh khắc này như hóa thành hình ảnh vĩnh hằng, thật sâu khắc trong trí nhớ của hắn.
Cho đến khi Lục Ly giục hắn cùng nhau quay về, Lưu Hổ trong lòng vẫn còn tiếc nuối.
Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này, thì thật tốt!
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
159 chương
61 chương