Một không gian u ám phảng phất mùi rượu, hàng trăm người đang cúi đầu trước một cô gái khuôn mặt lạnh lùng,xinh đẹp động lòng người, không ai khác Mộc Uyển Nhi sát thủ đứng đầu thế giới. "Lão đại đã tìm được lô hàng ở đâu ạ" (Lôi Ưng) cánh tay phải của cô cung kính "Nói" cô dần như mất kiên nhẫn "Dạ. Ở đường XYZ thành phố HG ạ"Lôi Ưng nói giọng e sợ " Tậm chung tất cả các anh em lại_"cô lạnh giọng -"Vâng"Lôi Ưng nói rồi ra ngoài 30 phút sau tất cả mọi người đông đủ "Lần này phải lấy lại được lô hàng nghe rõ chưa" Cô đập tay lên bàn lớn tiếng "Rõ"tất cả hàng nghìn người hô to "Xuất phát"cô hét to Hàng trăm chiếc hàng nghìn con người trên chiếc xe của cô lao vun vút lên đường tới một ngôi nhà bỏ hoang, cô lãnh đạm bước xuống xe. "Chào mừng lão đại đã đến"(Lâm Vỹ) người cướp lô hàn cô cũng là một người có máu mặt trên thế giới "Đừng nhiều lời, nếu ngươi không trả lô hàng cho ta thì ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi"cô gằn giọng "Bình tĩnh nào, lô hàng này ta cất công bao nhiêu mới lấy được sao lại để cô cướp được chứ"Lâm Vỹ nói giọng thách thức tuy có chút run sợ "Chó khôn không cản chủ"Cô nói giọng khinh bỉ "Được để ta xem một người miệng còn hôi sữa lấy thế nào, xông lê" Lâm Vỹ hét lên cười ha hả Trận chiến bắt đầu, chỉ mấy chốc mùi máu tanh đã loang khắp ngôi nhà. Bỗng… "Phập" con dao đã găm vào người cô, cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người cận vệ bao nhiêu năm qua đang gọi cô, cô bị đánh lén dần dần ý thức của cô mất đi "Đời là một sát thủ lừng lẫy mà lại bị đánh lén thật là mất mặt" cô nhếch miệng cười rồi đôi mắt dần dần nhắm lại.