Xuyên vào cái nồi lẩu!
Chương 19 : Thuần âm chi thể
Sau gáy truyền tới cơn đau dữ dội, Lục Ly khẽ rên lên mấy tiếng, khó nhọc mở mắt ra.
Hình ảnh phía trước đường nét không rõ ràng. Phải mất gần một phút mắt nàng mới quen dần với bóng tối. Nơi đây là một gian thạch bích u ám, không có lấy nửa tia ánh sáng bên ngoài hắt vào, hẳn là nằm sâu trong một sơn động nào đó. Vách tường đá có một viên dạ minh châu nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa, lạnh lẽo.
Lục Ly đang nằm trên một cái giường đá lớn, hai tay bị trói ngoặt về phía sau. Nàng thử dùng sức, nhưng dây thừng rất chặt, căn bản không thể giãy ra.
Đến cùng đã có chuyện gì?
Nhớ kiếp trước, trên giảng đường, Lục Ly được dạy rằng: Bản năng sinh tồn luôn nằm trong tiềm thức và tạo ra những nỗi sợ không được định hình. Nó giúp nhân loại tồn tại, nhận thức được nguy hiểm, và đưa ra lựa chọn: trốn tránh - hoặc vượt qua.
Không gian kín. Bóng tối. Những điều chưa biết. Tất cả đều là nỗi sợ bản năng, ép căng thần kinh của Lục Ly, khiến nàng nghẹt thở.
Nhưng nàng không muốn chịu thua!
Ngồi chờ chết cũng không phải là cách! Lục Ly bò vào sát vách đá, khó khăn lần tìm. Sau một lúc, nàng tìm được một viên đá nhỏ, khá thuận tay nhưng lại thiếu sắc bén. Cho nên, đành kiên nhẫn mài vào vách tường. Thạch bích vắng lặng, chỉ có tiếng mài trên đá xoạt xoạt, tựa tiếng kim đồng hồ, đếm từng giọt thời gian chậm chậm trôi đi.
Không biết là qua bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng động.
Lục Ly hoảng hốt ngừng tay, vội vã nằm xuống như ban đầu, nín thở lắng nghe.
"Nàng ta còn chưa tỉnh?" - là thanh âm trầm thấp của nam nhân. Lục Ly không tự chủ được, tâm khẽ nảy lên một cái. Trực giác nói cho nàng, chủ nhân của thanh âm này, cực kỳ nguy hiểm!
So với nữ tử thông thường, lá gan của Lục Ly có thể tính tương đối lớn. Kiếp trước, nàng không chỉ một lần tham gia các đoàn thám hiểm, hoặc du lịch sinh tồn gì đó. Mỗi thành viên trong đoàn đều có sở trường riêng, từ đó có được địa vị cùng vị trí trong đoàn. Mà điểm mạnh của Lục Ly, chính là trực giác cực nhạy.
"Có lẽ là vậy." - lần này là thanh âm của nữ tử. "Phụ thân, lúc đó, nữ nhi ra tay rất mạnh."
"Đã lục soát kỹ càng?"
"Hồi phụ thân, nữ nhi đã xem xét cẩn thận. Trên người nàng ta, ngoại trừ y phục, không còn thứ gì khác."
"Không thể! Tuyệt đối không thể!" - nam tử giận dữ gầm lên. "Nàng ta được tìm thấy gần khe đá, là nơi chí âm chí hàn. Một thuần âm chi thể, căn bản không đủ giúp nàng sống sót. Nhất định là có bảo vật nào đó! Nhất định!"
"Phụ thân, vậy... có thể hay không, nàng ta gửi ở chỗ mẫu thân Lưu Hổ?"
"Không có khả năng! Bảo vật như thế, sao có thể không đem theo người?" Nam tử trầm ngâm giây lát, rồi quay sang phân phó. "Tú Niên, ngươi đến nhà hắn một chuyến, đề phòng vạn nhất."
"Nữ nhi đã biết."
"Tú Niên, ta biết ngươi vừa ý tên tiểu tử đến từ bên ngoài kia. Nhưng sự việc hệ trọng, đến lúc cần thiết, ngươi cần phải biết nên xử sự thế nào..."
"Nữ nhi minh bạch, thỉnh phụ thân an tâm!"
Tú Niên? Nữ nhi của thôn trưởng cũng có cái tên như vậy, có phải là một người? Nếu như đúng rồi, vậy phụ thân trong miệng nàng ta, chẳng phải là thôn trưởng có tiên thuật trong truyền thuyết kia?
Bọn hắn muốn làm gì Lưu Hổ cùng Tần Minh?
Bảo vật? Nàng vốn không có!
Khe đá? Chí âm chí hàn? Là địa phương nào?
Còn có... thuần âm chi thể, lại là cái con mẹ gì?
Hàng chục câu hỏi liên tiếp xoay quanh trong óc Lục Ly, khiến nàng có cảm giác bản thân đang lọt vào một tầng sương mù dày đặc. Quá nhiều bí ẩn, quá nhiều mơ hồ, nhưng có một điều lại thật rõ ràng.
Là nàng liên lụy Lưu Hổ cùng Tần Minh rồi.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên một thanh âm nam nhân khác: "Phụ thân, nha đầu kia thực có thuần âm chi thể sao?"
"Không sai! Ha ha, lần này, trời cũng giúp ta! Đợi sau khi ta lấy được nguyên âm của nàng rồi, linh lực tự nhiên tăng vọt. Đến lúc đó, có khả năng phá giải phong ấn thương khung, ra đến bên ngoài, gây dựng bá nghiệp... ha ha ha..." - nam nhân cuồng tiếu.
"Chúc mừng phụ thân!"
"Ha ha... Cảnh Chi, sau này, có nha đầu kia làm lô đỉnh, phụ tử chúng ta nhất định tiêu dao khoái hoạt..."
"Đa tạ phụ thân!"
Tiếng bước chân nhỏ dần, Lục Ly biết, trưởng thôn đã rời khỏi. Nhưng con trai hắn vẫn còn ở bên ngoài, nàng phải làm thế nào để thoát ra đây?
Dây thừng chỉ thiếu một chút là bị cứa đứt, Lục Ly dùng sức chà xát, cuối cùng cũng rút được tay ra. Hai bàn tay bị trói chặt, máu huyết thiếu lưu thông trở nên tím bầm. Cổ tay cũng bởi vì dùng lực mà rướm máu, đau đớn khiến nàng cắn chặt môi, trong óc không ngừng xoay chuyển tìm biện pháp.
Vài phút sau, đột nhiên có tiếng bước chân tiến lại gần. Lục Ly hơi hí mắt. Là một nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ là con trai thôn trưởng, khóe môi hơi câu lên thành một nụ cười quỷ dị.
Lục Ly tim đập bình bịch, hai mắt vẫn nhắm như chưa hề tỉnh lại, nhưng tay nắm thật chặt mảnh đá đã được mài nhọn, chờ đợi một cơ hội.
Nam nhân tiến sát lại gần Lục Ly, tà tà cười.
Thuần âm chi thể, thế gian bảo vật! Chỉ cần là nam nhân, sẽ không thể không động tâm. Vì cái gì muốn hắn nhường nguyên âm của nàng cho người khác?
Nằm mơ! Dù là thân phụ, cũng không có cửa!
Liễu Cảnh Chi tại trong thôn có địa vị cao cao tại thượng, khinh thị đã nhập vào cốt tủy, đối với người ngoài đều xem như kiến cỏ không có tính uy hiếp. Hơn nữa, hắn lúc này bị dục vọng cùng đắc ý xâm chiếm, cho nên đối với thiếu nữ đang nằm trên giường đá cơ hồ không có nửa tia phòng bị.
Ghé sát vào Lục Ly, cảm nhận được xử nữ u hương nhẹ nhàng mà thanh mát từ người nàng, trong mắt hắn hiện lên si mê cùng điên cuồng. Hạ thể nhanh chóng có phản ứng, Liễu Cảnh Chi gấp gáp đưa tay muốn giải khai váy ngoài của Lục Ly.
Bốp!
Không hề báo trước, Lục Ly bất ngờ xuống chân. Cú đá này, nàng dồn toàn lực, cộng thêm lão Thiên ưu ái để nàng đá trúng mệnh căn đang sưng phồng của nam nhân, khiến hắn không kịp phòng bị, hét thảm một tiếng, lăn xuống đất.
Có cơ hội!
Lục Ly loạng choạng chạy, chưa được năm bước đã ngã nhào. Thì ra là cổ chân của nàng bị nam nhân kia tóm lấy. Hắn hai mắt đỏ rực, miệng co rút vì đau đớn, cơ mặt vặn vẹo, dị thường khủng bố.
Phập!
Không chút do dự, Lục Ly cầm mảnh đá đã mài nhọn đâm thật mạnh vào tay Liễu Cảnh Chi. Máu tươi chảy ra, đau đớn càng kích thích huyết tính của hắn, khiến hắn càng thêm điên cuồng, cũng không thể tin nổi.
Nữ nhân thấp hèn! Một con kiến hôi! Cư nhiên dám phản kháng hắn?
Tay trái Liễu Cảnh Chi đưa lên, tạo thành một thủ ấn quái dị. Lục Ly bỗng thấy trước ngực đau nhức, toàn thân không thể cử động, trong lòng thầm kêu không xong.
"Tiện nhân! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!" Liễu Cảnh Chi rít lên.
Roẹt!
Váy ngoài, bị xé đi rồi.
Roẹt!
Ngoại sam, bị xé đi rồi.
Liễu Cảnh Chi điên cuồng cười to, hắn muốn chứng kiến con mồi hoảng sợ, giãy dụa, cầu xin hắn tha mạng. Tựa như một con chó. Mà hắn, chính là chủ nhân cao cao tại thượng.
Nhưng không được.
Thiếu nữ ban đầu có hoảng loạn, có mất khống chế. Nhưng trên người nàng y phục rơi xuống càng nhiều, bờ vai trắng nõn đã lộ hẳn ra, trong mắt nàng lại dần bình tĩnh. Là loại bình tĩnh mà hắn ghét nhất. Thong dong, thản nhiên, vô ba. Như một kẻ ngoài cuộc.
Nàng khiến hắn có cảm giác, bản thân chỉ đang nhảy nhót tiểu sửu, cho dù hắn có làm gì, cũng không thể tác động đến nàng.
Lục Ly khẽ cười.
Tựa như khi nàng rơi xuống Tử Vong cốc.
Chết, thực ra không đáng sợ!
Tâm nàng, để lại ở chỗ Ngô Quý Lam. Vậy thân thể nàng, kiếp này chỉ có thể thuộc về hắn! Kẻ khác, đừng mơ tưởng nhúng chàm!
Lục Ly nhắm mắt, một hàng lệ mỏng chậm rãi lăn xuống.
Nàng dùng sức, cắn thật mạnh vào lưỡi...
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
159 chương
61 chương