Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 24 : Cá cắn câu

Xuân Phong Uyển đúng là một vườn xuân, đây là nơi ở của tất cả nữ nhân, năm người nha hoàn năm người tiểu thiếp, đều nói ba người phụ nữ là một cái chợ, mười người phụ nữ này sẽ thành cái chợ như thế nào a? Một bước tiến vào cửa Uyển liền có thể nghe thấy tiếng kêu rống như quỷ của Sơn Lan, Quân Thành Duệ ở ngoài sân không tiến vào, Lạc Diễn cùng Khuyết nhi đi vào phòng của Liêu Hàm Mai, đại phu đã đứng chờ một bên, xem ra đã chẩn bệnh tốt rồi. Sơn Lan kia ngã, quỳ trên mặt đất, quần áo trên cánh tay cũng bị xé rách, xem ra là bị đánh không ít roi, cầm roi chính là nha hoàn Điệp Lan của Cố Khởi Cầm, Trần Phi Trân cùng Cố Khởi Cầm ngồi một bên uống trà xem trò vui, không ngờ tới Lạc Diễn sẽ tới. “Ui, hôm nay không biết cơn gió nào thổi đệ muội tới đây a!” Mở miệng chính là Cố Khởi Cầm, Liêu Hàm Mai mặc dù tỉnh, nhưng là quá yếu ớt nằm ở trên. “Khuynh Uyển nghe nói Hàm tẩu tẩu không cẩn thận rơi xuống nước, muội rất lo lắng nên đến xem, xin các vị tẩu tẩu thứ lỗi cho Khuynh Uyển muội không mời mà đến.” “Hừ, chúng ta nào dám trách tội a, trong phủ người nào mà chẳng biết Nhị đệ thương ngươi, tuy là thiếp nhưng đãi ngộ theo thê chẳng khác bao, hơn nữa, ngươi còn là quận chúa.” Trần Phi Trân nhìn một cái xem thường, vẻ mặt không phục, cố Khởi Cầm trừng mắt liếc nàng một cái, nàng lập tức câm miệng. “Phi Trân muội muội luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, đệ muội đừng để ý.” “Sao lại thế, được rồi, Hàm tẩu tẩu, ngươi có khỏe không?” Liêu Hàm Mai vẻ mặt không nén được giận, gắt gao trừng mắt nhìn Sơn Lan đang quỳ khóc trên mặt đất, đều là nha đầu chết tiệt kia hại nàng ngã vào hồ nước, bây giờ bị một đám người chê cười, chế giễu “Làm phiền đệ muội quan tâm, tẩu tẩu ta rất tốt, khụ khụ khụ…” “Như vậy là tốt rồi, được rồi, ta từ vương phủ có mang theo một củ nhân sâm ngàn năm, tin rằng sẽ có ích trong việc khôi phục thân thể của tẩu tẩu, coi như một chút tâm ý của Khuynh Uyển, mong rằng Hàm tẩu tẩu đừng khách khí.” Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng lặng đi một chút, vị đại phu kia nhìn thoáng qua nhân sâm trong hộp gấm trên tay Khuyết nhi, ca ngợi “Ai nha, đây chính là trân bảo ngàn năm khó gặp a, sợ cũng chỉ có vương phủ, hoàng cung mới có được.” Cố Khởi Cầm trên mặt nghi hoặc, không rõ trong hồ lô của Ngọc Khuynh Uyển chứa cái dược gì! Liêu Hàm Mai vừa nghe là ngàn năm nhân sâm, lại thấy ngay cả đại phu cũng than thở không thôi, không khỏi nhướn mày, lúc này trong lòng cũng hoài nghi không hiểu Ngọc khuynh Uyển muốn làm gì “Khụ khụ khụ, đệ muội đã có tâm ý như vậy, tẩu tẩu ta liền nhận, sau này đệ muội cũng đừng tốn nhiều tâm ý đi.” Khuyết nhi đem hộp gấm đặt trên bàn, Lạc Diễn lễ phép cười một chút. “Đây là việc Khuynh Uyển phải làm, chắc hẳn bây giờ Hàm tẩu tẩu muốn nghỉ ngơi, cho nên Khuynh Uyển sẽ không tiện quấy rầy nhiều.” “Không tiễn.” Lạc diễn xoay người ra cửa, giống như có thâm ý nhìn Trần Phi Trân đang không phục ở một bên, mới đi ra phòng ngoài, Quân Thành Duệ đang chờ ở trong sân, vẻ mặt có chút mất hứng, Lạc Diễn nhìn lướt qua sân, là bởi vì Xuân Phong Uyển không có hoa đào sao? “Tiểu Ngọc nhi, nàng để vi phu chờ thật lâu a!” Quân Thành Duệ vươn tay liền bị Lạc Diễn trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười, trực tiếp đưa tay ra sau đầu mình, trên mặt mang theo ba phần ủy khuất. “Tiểu thư, Khuyết nhi không biết ngài vì sao phải đem nhân sâm quý giá như vậy tặng cho nữ nhân đáng ghét kia.” “Khuyết nhi, đi chậm một chút, chúng ta còn có việc!” “Chuyện gì hả?” Lạc Diễn hơi hơi gợi khóe miệng, không có trả lời nàng, khuyết nhi bĩu môi “Tiểu thư, mỗi lần ngài có vẻ mặt này là lúc khuyết nhi cảm giác ngài thật đáng sợ, giống như thành công cho người khác vào bẫy a.” Quân Thành Duệ lắc đầu “Nhân sâm đó ta đã dùng rất nhiều thời gian để tìm kiém, sao có thể tặng ra ngoài dễ dàng như vậy, âm mưu không thành công thì ta chẳng phải thiệt thòi sao!” Khuyết nhi khó hiểu, vì sao đăng đồ tử cô gia lần nào cũng có thể hiểu tâm ý của tiểu thư, nhưng nàng lại như thế nào đoán cũng đoán không ra. “Đứng lại!” Mới ra Xuân Phong Uyển không lâu, sau lưng liền vang lên tiếng hô, Lạc Diễn ý cười càng sâu. “Con cá đã cắn câu rồi.”