Không Thể Không Là Em
Chương 1 : Lần đầu gặp mặt (1)
Giang Phỉ đang sắp xếp lại tài liệu của khách hàng, cô bạn thân thiết Đào Nhiên liền gọi đến, vừa bắt máy, lời kẻ say rượu liền lọt vào tai: "Phỉ, mau qua đây, tớ uống nhiều quá..." Đâu bên kia còn vang lên tiếng người mời rượu, Giang Phỉ nhíu mày, hỏi: "Cậu đang ở đâu?" Đào Nhiên ngấp ngứ mãi mới nói ra địa chỉ đầy đủ. Hóa ra hôm nay công ty cô ấy tổ chức liên hoan nghỉ phép mấy ngày, cả đám tiếp viên hàng không nam đẹp trai lẫn nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly.
Với tửu lượng của Đào Nhiên, còn biết gọi điện thoại cầu cứu nghĩa là chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần trước ở KTV, cô ấy say đến nỗi suýt bị lột quần, may mà Giang Phỉ đến kịp, đánh gục người kia. Bằng không, Đào Nhiên sẽ khóc đến chết!
Chiếc Audi Q5 dừng lại trong bãi để xe của "Tiểu Giang Nam", Giang Phỉ mở cửa xe đi vào. "Tiểu Giang Nam" là một nhà hàng chế biến riêng món ăn Giang Nam, bên trong lắp đặt các thiết bị rất mang ý cảnh sông nước Giang Nam, nhân viên đón khách cũng là người đẹp Giang Nam, giọng điệu mang âm sắc êm ái mềm mại. Chẳng qua khi những người đẹp Giang Nam này trông thấy Giang Phỉ đều không hẹn mà cùng sững sờ.
Vóc dáng thon cao, tóc đen mượt như gấm, khuôn mặt cỡ bàn tay lớn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế. Nhất là cặp môi, không tô son mà vẫn hồng. Chiếc váy dài đến đầu gối, phần eo được thít lại, làm nổi bận bộ ngực no đủ, đôi chân vừa thẳng vừa dài.
Là báu vật mà bao đàn ông mơ ước.
Là yêu tinh trong suy nghĩ của phụ nữ.
Giang Phỉ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lập tức đi vào phòng riêng có Đào Nhiên. Bên trong có cả trai lẫn gái, ai nấy đều lảo đảo. Đào Nhiên mắt say lờ đờ mông lung lại thấy rõ cô, mở hai tay ra chạy lại hờn dỗi: "Phỉ, cậu đã đến rồi. Cái lũ khốn kiếp, cứ rót cho tớ, mau tới báo thù giúp tớ!"
Anh chàng tiếp viên nam tên Lượng Lượng bên cạnh cô vừa thấy Giang Phỉ, lập tức nở nụ cười, chỉ vào ba ly rượu trắng trên bàn nói: "Giang Phỉ cô tới rồi, đây đều là rượu mà Đào Nhiên trốn, cô giúp cô ấy uống. Vòng cuối, uống xong giải tán."
Đào Nhiên đẩy Lượng Lượng ra, đôi mắt to ngập nước trừng lên: "Dựa vào cái gì phải uống với anh? Đừng tưởng rằng làm cô ấy say khướt thì anh có thể đùa giỡn, không được!"
Lượng Lượng có chút xấu hổ, nói: "Chính cô bảo cô ấy báo thù cho cô mà! Sao mà lời trước sau đối lập nhau như thế, hay say thật rồi?" Người bên cạnh đều ầm ĩ bảo Giang Phỉ uống rượu, đã tham gia thì phải có can đảm.
Giang Phỉ xem xét cục diện, liền nói: "Được, ba ly này tôi uống, các vị cũng tranh thủ mà chuẩn bị về đi! Cẩn thận lại xảy ra vấn đề trên máy bay, đó cũng không phải chuyện đùa." Nói xong liền một hơi uống hết ba ly rượu.
Mọi người rối rít vỗ tay, Đào Nhiên đứng lên tựa vào Giang Phỉ: "Phỉ, cậu thật tốt." Giang Phỉ không biết làm sao, đỡ cô ấy ra khỏi phòng, những người khác đều nhao nhao kề vai sát cánh đi theo. Ra hành lang, Đào Nhiên đột nhiên giơ tay nói: "Tôi muốn vào toilet, ai đi cùng tôi nào?" Lập tức có ba bốn tiếng đồng thanh, Giang Phỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn ba nam hai nữ đỡ nhau đến toilet, không biết mình có nên đi cùng hay không.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
40 chương
135 chương
91 chương
10 chương
72 chương
40 chương
23 chương
12 chương