Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 23 : Vô lại thiếu gia

“Nó là màu trắng , không gọi Tiểu Bạch thì gọi là gì? !” Vẻ mặt Quân Thành Duệ nói như là thật, nhưng thật ra căn bản hắn cũng không nhớ được tên của Tiểu Linh hồ kia, trực tiếp nhìn màu sắc gọi tên, mặc dù đã quên nhưng nhìn thấy liền biết được, có nhiều cách. “Không sao cả, thật ra cũng chỉ là một cái tên thôi, gọi là gì cũng được không quan trọng, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn mang theo nó, nó vẫn sống tốt chứ.” Lạc Diễn thầm thở dài một hơi, quả nhiên là bội phục trí nhớ người này rồi, căn cứ vào lời nói của Tống Bình Hủy vừa nãy, trí nhớ của hắn kém cũng không phải do bẩm sinh, nhưng tại vì sao trí nhớ của hắn lại biến thành như vậy? Bất kể thế nào, người trước mắt này, dường như cũng không phải kẻ xấu, cùng những người trong tướng phủ không giống nhau. “Chúng ta hôm nay tình cờ xông vào đào viên, chắc là có duyên, nếu không chê, không bằng sau này ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ?” “Này, này làm sao ta dám nhận, ngươi là Tam Quận chúa a.” “Ngươi nếu như không nhận, chính là xem thường ta.” “Như thế nào, vậy tự nhiên là tốt.” “Vậy thì tốt rồi, Bình Hủy tỷ, sau này ta có thể thường xuyên tới Đào viên tìm các ngươi không? Phong cảnh nơi đây thật là đẹp.” Lúc nói lời này nhìn thoáng qua Quân Thành Duệ, hắn đang tựa trên cột nhìn những cành hoa đào, trong mắt cũng là những bông hoa đào kia, chợt nhớ lại, thuốc mỡ của hắn là vị hoa đào, ngay cả trên người hắn cũng mang theo hương hoa đào nhàn nhạt “Cầu còn không được.” “Các ngươi ở chỗ này, ăn uống như thế nào a?” Khuyết nhi không nhịn được hỏi, cái vấn đề này nàng đã thắc mắc lâu lắm rồi, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.. “Mình ta nhàn rỗi không có việc gì làm chút ít đồ ăn, hơn nữa mỗi tháng đầu tháng cùng giữa tháng đều có người đem đồ ăn đặt ở trước vườn, ta đi lấy là có đồ dủng rồi.” “Bình Hủy tỷ, hôm nay sắc trời không còn sớm, chúng ta liền không quấy rầy nhiều, lần sau lại đến thăm.” “Được.” Sau khi đoàn người Lạc Diễn rời đi, Khuyết nhi phát hiện tiểu thư nhà mình hình như không đi về hướng Lâm Quân Uyển “Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào a?” “Ngươi cảm thấy thế nào?” “Em làm sao biết, em cũng không phải là con giun trong bụng tiểu thư, không bằng cô gia đoán đi?” Quân Thành Duệ cười cười, tiến một bước dài tới bên cạnh Lạc Diễn, vươn cánh tay nắm ở eo nhỏ của nàng, nhích tới gần bên tai nàng ôn nhu nói. “Ta đoán a, Tiểu Ngọc nhi muốn đi xem trò vui.” “Ha, ngươi hãy nói một chút xem Tướng phủ có chỗ nào hay để xem?” “Xuân, Phong, Uyển.” Xuân Phong Uyển này chính là chỗ ở của nhóm tiểu thiếp của Quân Trình Văn. “Ngươi lần này trí nhớ cũng không tệ lắm, vẫn nhớ rõ chuyện kia!” Quân Thành Duệ cười đến vẻ mặt mập mờ. “Mới vừa rồi Tiểu Ngọc nhi để cho ta ra tay , phàm là chuyện tiểu Ngọc nhi phân phó , ta đều nhớ rõ trong lòng, ngươi xem xem. . . . . .” Lạc Diễn trừng mắt liếc hắn một cái, đứng lại kéo tay của hắn đang đặt ở thắt lưng của nàng ra, xác định nàng và hắn có một khoảng cách nhất định mới lại tiếp tục đi về phía trước. Cho đến lúc này Khuyết nhi mới hiểu được bọn họ là đang nói chuyện gì, hưng phấn nói “A, đúng vậy, ả ta vừa được cứu, cũng không biết có được cứu sống hay không, tốt nhất là đã chết, ai kêu bọn họ ác độc như vậy, lại khi dễ một đứa trẻ đáng thương !” “Khuyết nhi, đi trước chuẩn bị giúp ta một ít đồ.” “Đồ gì a?” Lạc Diễn không nói lời nào, nàng ban đầu hao tổn tâm cơ gả vào tướng phủ rốt cuộc là vì sao, dõi mắt tướng phủ từ trên xuống dưới, mấy trăm miệng ăn, có thể tìm cho ra mấy người thiện tâm? Liếc nhìn vẻ mặt đang nhàn nhã đi bên cạnh của Quân Thành Duệ, người này trừ một chút vô lại ra, tâm địa cũng không tính là xấu.