Lưu Manh Đại Hiệp
Chương 1
“Cha, cha đã về rồi” âm thanh như châu xao ngọc tinh vang lên, một đạo thân ảnh nhỏ chạy ra khỏi rèm cửa. Ánh nắng ráng màu trung, rọi vào khuôn mặt như phấn điêu ngọc mài càng thêm đáng yêu.
Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, tóc dài không cột không quấn, tung bay theo gió, giống như một tiểu long nữ, thanh tao, thoát tục không giống người phàm.
Đôi mắt to trong veo như nước vừa chuyển động, cô bé nhìn thấy cha mình đang cầm một bàn tay bẩn, giống như một con khỉ con, trực tiếp nhìn chằm chằm vào nàng, một đạo nước miếng như thác chảy xuống.
“Cha, hắn là…..” cô bé tên là Đinh Đinh, phụ thân nàng là Bạch Vân kiếm khách, là một cao thủ võ lâm.
Thiên hạ đệ nhất cao thủ này lại hé ra khuôn mặt khổ sở, thở dài rồi lại lắc đầu nói: “Cha không có tà tâm, bất quá là đến Tô Thành mua rựợu, cư nhiên lại trêu chọc vào sát tinh, tiểu hầu tử này không biết từ đâu chạy đến, nó đi theo ta mãi không buông, cha cũng không biết hắn muốn làm gì?”
Bị kêu là tiểu hầu tử, Khúc Địch là một tiểu lưu manh của thành Tô Châu. Mới vừa sinh ra lại bị vứt vào đống rác, cũng không biết cha mẹ là ai, là vài người khuất cái phát hiện ra hắn, nhất thời động tâm liền thay phiên nhau xin mấy bát cơm đến uy hắn.
Năm tháng trôi qua nhanh, đảo mắt đã mười hai năm, Khúc Đich không chết đói, được như hiện nay, bất quá bởi vì thiếu ăn cho nên vóc dáng giống như tám tuổi, lại thấp hơn Đinh Đinh nửa cái đầu, chân cũng gầy cảm giác nếu như gió thổi qua thì sẽ tan theo gió.
Vì sao Khúc Ðịch sống chết phải quấn quít bám lấy Ðinh Hoàn? Lại nói tiếp, thật đúng là quạ trong loài rồng.
Khúc Địch bất quá chỉ là một tiểu khuất cái đầu đường, ngẫu nhiên trở thành tên chôm ví tiền béo bở của người qua đường, tuy rằng không gia nhập chính thức các bang phái, nhưng công phu bái thiết (chắc là trộm tiền) được xưng là đệ nhất Tô Châu, bao nhiêu bang phái mời hắn nhập bọn, bất quá hắn chán ghét phải tuân lệnh người khác, cho nên cùng các bang phái khác đều chu toàn, gặp người liền kêu đại ca, chôm ví tiền cũng thường hiếu kính vài thủ lãnh của bang phái, bởi vậy các bang phái cũng không làm khó dễ.
Ngày ấy Ðinh Hoàn vào thành mua rượu, Khúc Ðình liếc mắt một cái là nhìn ra ví tiền của hắn phình to, một đôi tay tặc liền với vào lòng của Ðinh Hoàn.
Hắn không biết cái gì là võ lâm nhân sĩ, tưởng là tiền ở trên người Ðinh Hoàn là của tham, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới. Võ công của Ðinh Hoàn được xưng là đệ nhất thiên hạ, phong cách hành sự cũng rất khí phách, chưa bao giờ để ý mặt trước của cửa hàng, nhìn thế nào cũng giống một lão nhân tao nhã.
Hắn tâm địa rất tốt, vừa thấy Khúc Ðịch đã biết là một đứa nhỏ khốn khổ, cho nên cũng không làm khó dễ hắn, thấy bàn tay tặc đến, hắn bộ pháp liền thay đổi, tạo ra khoảng cách để tránh đi.
Ai ngờ Khúc Địch trời sinh tính tình lưu manh, hắn lần đầu tiên bái thiết, Ðinh Hoàn nếu vạch trần hắn, Khúc Địch còn có thể sờ sờ cái mũi, tự nhận xui xẻo, từ nay về sau sẽ không dây dưa.
Đinh Hoàn cũng chỉ là cố tình lui đi, một câu cũng không nói, Khúc Địch lại nghĩ Đinh Hoàn trêu đùa hắn, tính tình lưu manh giống nhau, cho nên hạ quyết tâm lấy bằng được túi tiền của Đinh Hoàn.
Cứ như vậy, Đinh Hoàn xuống núi mua rượu ba ngày, Khúc Địch liền theo hắn ba ngày, Đinh Hoàn như thế nào đuổi đều đuổi không xong, bất tri bất giác liền theo tới nhà của Đinh Hoàn — Bạch Vân trang.
Tên Bạch Vân trang này đặt, kỳ thật chính là dựng mấy khúc gỗ tạo thành phòng ở, trên một ngọn núi nhỏ ở ngoài Thành Tô Châu.
Khúc Địch vừa đi theo Đinh Hoàn vào núi, thấy Bạch Vân trang kia một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, vốn đã muốn rời đi, ai ngờ Đinh Đinh đột nhiên chạy ra.
Hắn vừa thấy Đinh Đinh! Đầu dường như bị sét đánh trúng, hồn rời khỏi thân.
Trời ạ, hắn lớn lên ở Tô Châu đến giờ này cũng chưa thấy qua cô gái nào thủy linh động lòng người như vậy, tựa như tiên nữ trên thiên giới, không mang theo nửa điểm tục khí ở nhân gian.
Hắn nước miếng cứ thi nhau chảy xuống, trong đầu hồi tưởng lại năm mười tuổi, nghe nói hoa khôi của Tú Xuân lâu xinh đẹp, diễm lệ cỡ nào. Ðứa nhỏ trời sinh trời dưỡng nên trưởng thành sớm, liền đi theo mấy tên côn đồ lưu manh tiến vào Tú Xuân lâu, nhìn lén hoa khôi tắm rửa.
Kia hoa khôi làn da trắng nõn, mặt như hoa đào, lập tức kích thích mấy tên côn đồ sinh ra tâm hoả, máu mũi không biết chảy bao nhiêu.
Khúc Địch vốn tưởng rằng hoa khôi của Tú Xuân lâu chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, không thể tưởng được nhà gỗ tồi tàn này lại xuất hiện một tiểu nha đầu, khí chất, phong vận so với hoa khôi kia không biết còn đẹp hơn bao nhiêu lần.
Đây mới là đệ nhất mỹ nữ chân chính a! Khúc Địch nắm chặt nắm tay thề, đời này nhất định phải cưới tiểu nha đầu này làm vợ. Có nàng, dù cấp hắn núi vàng núi bạc hắn cũng không quay đầu lại.
Lập tức, Khúc Địch phốc một tiếng quỳ xuống. “Tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, van cầu ngươi thương hại tiểu hài tử đáng thương……” Mãnh liệt cắn một chút đầu lưỡi, thiếu chút nữa liền tiết lộ hơi thở lưu manh. “Tiểu tử Khúc Địch, từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ có thể ở trong thành Tô Châu ăn xin mà sống, không biết khi nào thì đói chết ở dưới gầm cầu. Tiểu tử xem vị lão tiên sinh này tiên phong đạo cốt, khẳng định rất có năng lực, liền cầu hắn thu lưu tiểu nhân, làm nô làm phó không sao, chỉ cầu có một miếng cơm ăn, đáng tiếc lão tiên sinh……” điều thứ nhất trong thủ tục của lưu manh, nói chuyện ấp a ấp úng, nửa thật nửa giả, mới hù được người. “Tiên nữ tỷ tỷ, xin ngươi hảo tâm hỗ trợ van cầu lão tiên sinh, thu tiểu tử đi!”
Nghe xong lời nói này Đinh Đinh hai mắt lưng tròng đẫm lệ, tuổi nàng thường tràn ngập tình yêu, bình thường hay kiểm tra tiểu hầu bị thương, đem chim nhỏ về nhà nuôi, huống chi là một con người ?
Lập tức, nàng mắt to sáng ngời nhìn về phía phụ thân.
Đinh Hoàn há hốc mồm, này Khúc Địch theo hắn ba ngày, chưa từng có nói với hắn trên nửa câu, như thế nào đột nhiên liền biến thành muốn hắn thu lưu, bản thân hắn cũng không hiểu?
“Phụ thân.” Đinh Đinh dậm chân nói: ” Người bình thường không phải thường hay dạy Đinh nhi, lão ngô lão cùng với nhân chi lão, ấu ngô ấu? Làm người phải có tấm lòng từ bi, người như thế nào gặp một đứa nhỏ đáng thương như vậy cũng không chịu giúp đỡ một phen?”
“Ta……” Đinh Hoàn vô tội a! Đang muốn kêu oan.
Bên này, Khúc Địch đã muốn bắt đầu đùa giỡn vô lại, bang bang phanh, dập đầu lung tung. “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi giúp ta đi! Tiên nữ tỷ tỷ, tiểu tử cấp ngươi dập đầu, nguyện ý cả đời nhất định đi theo bên người của ngươi làm trâu làm ngựa, chỉ xin ngươi thu lưu tiểu tử, cấp tiểu tử một miếng cơm ăn, tiên nữ tỷ tỷ……” Đương nhiên rồi, ở trong lòng Khúc Địch thầm nghĩ, cả đời này nhất định còn bao gồm cả đồng thực cộng tẩm (cùng nhau ăn cùng nhau ngủ), vành tai và tóc mai chạm vào nhau……
“Uy!” Đinh Hoàn phát hiện trong mắt của Khúc Địch không có ý tốt, đang muốn ngăn cản nữ nhi dẫn sói vào nhà, nữ nhi cũng đã tự chủ trương kéo Khúc Địch đi vào trong phòng.
“Khúc Địch…… Ân, về sau ta còn là gọi ngươi Tiểu Địch đi, như vậy có vẻ không xa lạ. Phụ thân không thu lưu ngươi không quan hệ, ta thu, cũng không cần ngươi làm trâu làm ngựa, dù sao Bạch Vân trang cũng không thiếu một miếng cơm cho ngươi ăn, ngươi liền làm……” Nàng xem xem Khúc Địch chỉ đứng tới bên tai của mình, trực giác liền cho rằng hắn tuổi còn rất nhỏ. “Làm đệ đệ của ta đi, ta cho tới bây giờ cũng không có huynh đệ tỷ muội, thực hâm mộ người ta tỉ đệ hài hòa, ngươi nhận ta làm tỷ tỷ, về sau ta nhất định hội hảo hảo chiếu cố ngươi.”
Ta mới không cần làm đệ đệ ngươi, ta muốn làm tướng công của ngươi. Khúc Địch trong lòng nghĩ như vậy, miệng lại ngọt giống như mật ong. “Tiểu Địch thật sự là phước đức ba đời mới có thể có một tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp đến như vậy , tỷ tỷ, tỷ tỷ……” Nói xong, hắn đầu liền hướng vào trong lòng của Đinh Đinh cọ, đem Đinh Hoàn ở ngoài phòng nhìn thấy tròng mắt đều nhanh muốn nhảy ra.
Thật sự là…… Trên đời này cư nhiên có tiểu tử vô lại như vậy, đứng trước mặt của hắn mà tiểu tử này lại dám ăn đậu hũ của nữ nhi hắn, tuy rằng Đinh Đinh tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện nam nữ, nhưng Đinh Hoàn cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người khinh bạc a!
Hắn lắc người một cái, một thân ảnh bỗng nhiên thoáng hiện ở trước mặt Khúc Địch cùng Đinh Đinh , đại chưởng lóe gió nhẹ, giây lát sau, cổ áo của Khúc Địch đã rơi vào trong tay hắn.
“Phụ thân, người muốn làm gì? Người không được khi dễ đệ đệ.” Đinh Đinh giậm chân kêu.
Đinh Hoàn thật là khóc không ra nước mắt a! Đây không phải kêu nữ sinh hướng ngoại?
Đều là lỗi của hỗn trướng Khúc Địch này, hắn oán hận trừng mắt nhìn Khúc Địch, lại luyến tiếc mắng nữ nhi nửa câu, lão bà của hắn vì sinh nữ nhi nên mất, cốt nhục duy nhất này là bảo bối trong lòng của hắn a!
Rơi vào đường cùng, Đinh Hoàn chỉ có thể thở dài một tiếng. “Đinh nhi đừng khẩn trương, phụ thân chính là muốn cùng vị “hảo” đệ đệ của ngươi tán gẫu một chút thôi, ngươi đi trước làm mấy món điểm tâm, phụ thân khó mua được rượu, đêm nay vừa vặn nhấm nháp một phen”. Hắn còn cố ý cường điệu từ “Hảo”, Khúc Địch này thật đúng là hảo còn hơn cả vương bát đản.
“Thật sự?” Đinh Đinh mặt hiện lên nghi hoặc.
Nghĩ đến ngày sau còn muốn thú Đinh Đinh, Đinh Hoàn là nhạc phụ tương lai của hắn, Khúc Địch cười hì hì làm người tốt. “Tỷ tỷ yên tâm, xem ra lão gia tử sẽ không làm khó dễ ta,” Hắn giả bộ làm biểu tình ủy khuất. “Chỉ cần có thể cùng tỷ tỷ một chỗ, mặc kệ lão gia tử đối với ta đưa ra yêu cầu gì, ta đều đáp ứng.”
Đinh Hoàn quả thực tức đến muốn thổ huyết, trường kiếm của hắn nổi danh trong giang hồ, cũng nhận ra không ít kẻ xấu xa, ác bá, lại chưa từng thấy qua người lọc lõi* như Khúc Địch, quả thực là một thân ti bỉ, vô sỉ, gian trá, giảo hoạt.
Lọc lõi: (châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh)
Đinh Đinh liếc Đinh Hoàn một cái. “Phụ thân nói thánh nhân chi đạo, Đinh nhi một chữ cũng không dám quên, mong rằng phụ thân nói được thì làm được.”
Đinh Hoàn bị hai đứa nhỏ tuổi cộng vào cũng không bằng một nửa của hắn hoàn toàn đả bại, bất đắc dĩ cúi đầu. “Phụ thân thật sự muốn cùng tiểu tử này nói mấy câu, cam đoan sẽ không đuổi hắn xuống núi, ngươi nhất định có thể vào bữa tối nhìn thấy hắn, như thế được không?”
Đinh Đinh đi tới, yêu thương sờ sờ đầu Khúc Địch. “Đệ đệ, phụ thân luôn luôn nói chuyện giữ lời, ta cam đoan, chắc chắn sẽ không nói suông. Nếu phụ thân khi dễ ngươi, ngươi cứ việc lớn tiếng kêu, tỷ tỷ lập tức tiến đến cứu ngươi, biết không?”
“Tỷ tỷ……” Trời ạ, bàn tay của tiểu mỹ nhân thơm quá, Khúc Địch bị sờ đầu đến hôn mê.
Thật sự là hay lắm, hay lắm, tuy rằng mới tám tuổi, cũng đã sinh ra được một bộ dạng mỹ nhân, đợi đến trưởng thành, không biết bộ dáng sẽ ra sao nữa? Khúc Địch thật muốn vì may mắn của mình mà hô to ba tiếng vạn tuế.
Đinh Hoàn mang theo Khúc Địch đi về phía thủy đàm biên (hồ nước) ở sau núi, tay vung lên đem Khúc Địch ném vào hồ nước .
Lẩm bẩm lẩm bẩm, Khúc Địch nhất thời thẫn thờ, uống mấy ngụm nước, đợi đến khi bơi lên đàm biên (bờ hồ), chửi ầm lên. “Mụ nội nó, tử lão nhân, lão bất tử, đáng chết ngàn đao lão tặc……”
“Ngươi lại mắng a!” Đinh Hoàn dương ngón tay chỉ khẽ, tảng đá lớn nhỏ bằng đầu người bên thủy đàm bị dập nát.
Khúc Địch kinh động lưỡi một chút, trách không được hắn sờ mãi không tới ví tiền của Đinh Hoàn, thì ra Đinh Hoàn là một võ lâm cao thủ.
“Uy, lão nhân, ngươi đã có võ công tốt như vậy, hẳn là đã sớm biết ta muốn sờ ví tiền của ngươi , như thế nào ngươi không bắt ta lên quan phủ?”
“Lão phu hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, gặp qua không trên vạn người, thì cũng có mấy ngàn người, cái dạng người gì sẽ làm ra chuyện gì, lão phu liếc mắt một cái liền biết. Ngày ấy ở cửa thành, ngươi hướng lão phu xuống tay, lão phu nhìn dáng vẻ của ngươi đã biết ngươi xuất thân khốn khổ, sẽ là một tên móc túi, tất có chỗ bất đắc dĩ , cho nên ta không đành lòng làm khó dễ ngươi. Há biết…… Lão phu khắp nơi nhường nhịn, tiểu tử, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, đi theo ta lên núi, cầu một phần ấm no thì cũng được thôi, Bạch Vân trang có thể nuôi tốt một người, nhưng ngươi đối với Đinh nhi…… Ngươi đến tột cùng là ý tứ có gì, định gây tai họa cho khuê nữ nhà ta sao?”
“Chậc!” Đinh Hoàn một phen tận tình khuyên bảo, Khúc Địch nghe được lắc đầu, rồi lại là thở dài. “Ta nói lão nhân, ngươi thật đúng là không phải người hiền lành bình thường nha! Có người muốn trộm ví tiền của ngươi, ngươi còn thương hắn, cái này không trách được ta ba lần đều có ý xấu trên người ngươi.”
“Ngươi ngươi ngươi……” họ Khúc này là trời sinh ác bá sao? Người ta đối hắn hảo, hắn không cảm kích còn chưa tính, bây giờ còn trả đũa, quả thực vô sỉ đến cực điểm.
“Lão nhân, dạy ngươi một cái ngoan. Cái gọi là người tốt sống không lâu, tai họa đến ngàn năm, ngươi về sau làm người trăm ngàn lần đừng quá hảo tâm, coi chừng bị người bán còn giúp người ta đếm bạc.”
Đinh Hoàn khóe mắt khẽ lật, muốn hôn mê a.
“Nói sau kia khuê nữ của ngươi…… Hắc, ta lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, ta quyết định, tương lai nhất định phải lấy nàng làm vợ, đem nàng đặt ở tâm khảm, dùng cả tánh mạng yêu thương nàng.” Tưởng tượng Đinh Đinh sau khi lớn lên chính là xinh đẹp động lòng người cỡ nào, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng hắn, Khúc Địch cảm thấy chính mình muốn chảy máu mũi.
Hắn chạy nhanh cúi đầu xuống thủy đàm, làm nguội đi cái nóng trên đầu, dù sao, phun nhiều máu mũi đối với thân thể cũng là không tốt.
Đinh Hoàn vừa tức vừa buồn cười, này tiểu khất cái bao nhiêu tuổi a!
“Hảo, ngươi nói muốn kết hôn với Đinh nhi, ta hỏi ngươi, ngươi lấy cái gì đến thú nàng? Muốn như thế nào nuôi sống nàng? Tương lai làm cho nàng nghỉ ngơi ở đâu? Ngủ ở chuồng chó của ngươi sao?”
“Lão nhân, ngươi nghĩ ta ngu ngốc a?” Khúc Địch ánh mắt liếc về phía tảng đá to bị Đinh Hoàn làm nát. “Nhìn ngươi vừa rồi dùng một tay kia, ta biết ngươi thuộc hạng có vài phần bản lãnh thật sự, ngươi liền đem công phu ngươi sở hữu đều dạy cho ta, đợi đến ta học hết, không phải có bản lĩnh lấy lão bà.”
Đinh Hoàn ý cười đầy mắt, tưởng hắn Bạch Vân kiếm khách hàng đầu giang hồ, bao nhiêu người mang số tiền lớn làm lễ vật bái hắn làm sư, hắn khinh thường không nhìn, tiểu tử này cư nhiên vô lại như vậy hơn ba lần?
“Chỉ bằng ngươi muốn học võ công của lão phu, ngươi học hiểu hết được sao?”
“Lão nhân không cần xem thường người khác.” Khúc Địch đưa tay lau mặt, ngượng ngùng theo thủy đàm lý đứng lên. “Ta là anh tài ngất trời, thông minh tuyệt đỉnh, nhân gian hiếm thấy, tuấn tú vô trù……” Hắn khoe khoang bản thân trên trăm câu, Đinh Hoàn nghe được đều nhanh chóng buồn ngủ.
“Được.” Đinh Hoàn từ trong lòng lấy ra một quyển sổ da dê ghi chép, ném tới bên chân Khúc Địch. “Trong một tháng ngươi nếu có thể học được Thiên Tinh bước, lão phu chính thức thu ngươi nhập môn, nếu không, ngươi sớm cút xuống núi cho ta, cũng đừng vọng tưởng khuê nữ nhà ta.”
Giọng nói nhỏ dần, thân ảnh của hắn liền biến mất.
Ở lại đàm biên (bờ hồ) một mình Khúc Địch giơ chân mắng to. “Tao lão nhân, lão mà bất tử vị chi tặc, tùy tiện ném một quyển sổ ghi chép cho ta học. Ta đúng là thông minh khéo trí , nhưng…… ta cũng cần phải biết chữ viết trên đó mới được a!”
Ngượng ngùng, Khúc Địch là cô nhi, lại được khất cái nuôi lớn, hắn không biết chữ a!
Thời gian bữa tối, Đinh Đinh đã rửa mặt chải đầu sạch sẽ thì Khúc Địch đi vào nhà ăn.
Ban đầu vì quần áo của Khúc Địch thật sự rất rách nát, mà Bạch Vân trang lại không có quần áo của tiểu nam hài, cho nên hắn hiện tại mặc trên người là áo cũ của Đinh Đinh.
Vốn nam mặc nữ trang hẳn là rất quái lạ, bất quá khuôn mặt giấu dưới lớp bụi bẩn của Khúc Địch là tuấn tú nho nhã, mặt mày thanh linh, mặc vào nữ trang cũng sạch sẽ, nếu không có tà khí như thế nào cũng không thể lấn áp được trong mắt, rõ ràng chính là kim đồng ở trên thiên đình hạ phàm.
Không nói Đinh Đinh bị dọa nhảy dựng khi thấy Khúc Địch rửa mặt chải đầu xong, liền ngay cả người biết nhiều người như Đinh Hoàn liếc thấy bộ mặt của Khúc Địch, trong lòng cũng là kinh động thật lớn.
Xem ngũ quan của Khúc Địch, mi thanh mục tú, mũi thẳng, đôi môi nở nang, mi gian một chút thanh linh, rõ ràng tướng thông minh hơn người.
Đáng tiếc a đáng tiếc, hắn hai mắt sáng nhưng mà bất chính, nếu không dạy dỗ tốt, tương lai nhất định làm hại thiên hạ.
Nhưng Khúc Địch sống đầu đường lâu ngày, hơi thở lưu manh đã muốn dưỡng thành, muốn dẫn hắn về chính đồ phải phí bao nhiêu công phu?
Đinh Hoàn trong lòng chợt mây đen bay đầy trời, không biết nên làm như thế nào cho phải với Khúc Địch, hắn là người có lòng từ ái , năm nay năm mươi tuổi, lại chưa thu đồ đệ, thật sự là hảo đồ đệ có căn cốt khó cầu.
Nay Khúc Địch lương tài mĩ ngọc như vậy ngay tại trước mắt, nhất thời đã nghĩ thu hắn nhập môn.
Khúc Địch lúc trước không luyện được một thân hảo bản lĩnh, đã là gian hoạt xảo quyệt như thế, nếu thực tập cho hắn võ nghệ cao thâm, hắn lại không chịu giáo dưỡng, tương lai thiên hạ nhất định có đại tai họa……
“Cha, ngươi xem, đệ đệ thật khá có phải hay không?” Đinh Đinh đối Khúc Địch yêu thương nói.
Nàng thuở nhỏ mất mẹ, không có huynh đệ tỷ muội làm bạn, trong núi tịch liêu. Khó gặp được một cái oa nhi phấn điêu ngọc mài, lại ngọt như mật, tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn, tinh thông mọi thứ làm nũng an ủi dỗ dành, làm sao mà nàng không vui sướng như điên được?
“Đệ đệ, đệ đệ, ngươi mau ngồi xuống.” Đinh Đinh đem Khúc Địch ấn ngồi ở ghế bên cạch, thuận tay giúp hắn thêm chén cơm, thịt cá, dưa rừng và trái cây liên tiếp hướng vào trong bát hắn. “Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là hảo tỉ đệ, đệ đệ ăn nhiều một chút, ngươi hiện tại liền có bộ dáng hảo như thế, tương lai lớn lên, nhất định là anh tuấn uy phong, tỷ tỷ nghĩ liền cảm thấy hảo kiêu ngạo.”
Khúc Địch nhìn đồ ăn cao như núi trong bát, không khỏi cảm thấy có chút cay mũi. Từ khi có trí nhớ tới nay, có người nào từng đối xử với hắn như thế chưa? Đinh Đinh không hổ là hảo lão bà hắn nhìn trúng, tính tình quả nhiên ôn nhu lại thiện lương. Hắn càng thêm kiên định quyết tâm, sau khi lớn lên không phải Đinh Đinh không cưới.
“Đệ đệ, ngươi ngày thường khuôn mặt đẹp như vậy, sau khi lớn lên cũng không thể đi nơi nơi gạt nữ hài tử nhà người ta nha! Ta xem trong sách thấy rất nhiều nam nhân anh tuấn đều không có lương tâm, đi khắp nơi lưu tình, ta ghét nhất cái loại người này.” Đinh Đinh cứ chia thức ăn cho hắn, trong miệng cứ lải nhải lẩm bẩm, hoàn toàn đã coi hắn trở thành người một nhà.
Khúc Địch trong lòng ấm áp, trên mặt cũng là một bộ dạng khinh thường ”Ta mới không có kiên nhẫn đi ứng phó với những nữ nhân nhàm chán này.” Hắn chỉ cần hảo tỷ tỷ này tương lai gả cho hắn làm vợ thì tốt rồi.
Đinh Đinh sờ sờ đầu hắn. “Đệ đệ, ngươi mở miệng là hô “ta” thật sự bất nhã, về sau không nên nói như vậy được không?”
Nàng nếu dùng câu nói mệnh lệnh, Khúc Địch khẳng định không để ý tới nàng, nhưng nàng là dịu dàng khuyên nhủ, làm cho Khúc Địch nhất thời cự tuyệt không được,miệng chu lên. “Kia ta…… Ai nha, tỷ tỷ vậy yếu nhân nên nói như thế nào đây?”
“Ngươi có thể tự xưng là tại hạ, bỉ nhân, tiểu sinh, bằng không nói thẳng “ta” cũng có thể a!”
“Hảo phiền toái.” Hắn vốn đang nghĩ xưng gia, nếu không có ba bữa không lo, vóc dáng cũng không lớn, tại sao phải sử dụng danh hiệu “Ta” Này ? Hiện tại mà ngay cả “Gia” Cũng không có thể xưng, nhưng là…… Đinh Đinh giống như thực hy vọng hắn thay đổi, kia…… Sửa liền sửa đi! “Ta…… Không, là ta…… Cái kia tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!”
“Hảo đệ đệ, ngoan đệ đệ, ngươi thật sự là bảo bối của ta.” Đinh Đinh thiên chân vô tà, một lòng nhận thức đệ đệ này.
“Ân hừ!” Bị bỏ quên, Đinh Hoàn ho nhẹ một tiếng, mang theo khúc áo Khúc Địch, kéo đến bên cạnh bản thân, làm cho Khúc Địch không có cơ hội khinh bạc Đinh Đinh.
“Phụ thân, người như thế nào lại đối với đệ đệ thô lỗ như vậy?” Đinh Đinh không chấp nhận.
Đinh Hoàn lúc này cũng không để ý nữ nhi hờn dỗi, hai mắt như kiếm, đâm thẳng vào khuôn mặt của Khúc Địch. “Khúc Địch, năm nay mấy tuổi?”
“Mười hai.” Đối mặt với Đinh Hoàn, Khúc Địch cũng sẽ không có đối xử tốt giống như Đinh Đinh, lập tức thanh âm lạnh ba phần.
“Di?” Đinh Đinh kinh hô. “Ngươi cư nhiên lớn hơn ta bốn tuổi? Nhưng là cái đầu……” Nàng xem Khúc Địch gầy teo nho nhỏ, còn tưởng rằng bất quá là đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, không thể tưởng được lại là mười hai. Thoáng chốc, trong hốc mắt của nàng nước mắt muốn tràn ra. “Vậy ta cũng không có một đệ đệ sao?”
Khúc Địch thiệt tình thích Đinh Đinh, thấy nàng muốn khóc, tâm đều hoảng. “Tỷ tỷ chớ khóc, tỷ tỷ chớ khóc, ngươi không thích ta mười hai tuổi, ta đây sửa…… Liền tám tuổi thế nào?”
Này tuổi có thể tùy tiện sửa loạn sao? Đinh Hoàn thật không biết nên khóc hay cười, nhưng là thấy hai người ở chung mới phát hiện, Đinh Đinh tựa hồ thật sự là khắc tinh của Khúc Địch, Khúc Địch gian hoạt giả dối, nhưng hắn đối với Đinh Đinh thực tâm a.
Ân…… Khúc Địch từ dã tính trở nên thuần lương. Nếu ý trời đã định Đinh Đinh có thể kìm chế con người của hắn, như vậy thành toàn hai người bọn họ có lẽ cũng là chuyện tốt.
“Các ngươi hai đứa đều không cần ầm ỹ, ta hiện tại tuyên bố thu Khúc Địch làm đồ đệ. Bất quá y như quy củ, nhập môn trước là lớn, cho nên Khúc Địch tuy rằng lớn tuổi hơn Đinh nhi, nhưng ấn lễ vẫn là xưng Đinh nhi là sư tỉ. Khúc Địch, ngươi dập đầu bái sư đi!”
Đinh Đinh nghe vậy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng chính là muốn tìm một hảo đệ đệ a! “Thật tốt quá, đệ đệ đổi thành sư đệ, cũng biết cũng biết. Sư đệ ngoan, ngươi mau bái phụ thân làm sư phó đi!”
Chỉ thấy Khúc Địch ngồi yên một chỗ, tròng mắt nhanh như chớp chuyển loạn. Không lâu trước đó Đinh Hoàn mới nói hắn mà không luyện tốt Thiên Tinh bước, sẽ không chịu dạy võ công cho hắn, chỉ mới nửa canh giờ sau, Đinh Hoàn lại sửa lời muốn thu hắn làm đồ đệ, trên đời có chuyện tiện nghi như vậy sao?
Nhất định có trá, ngày sau đối với Đinh Hoàn càng phải thêm cẩn thận mới được.
Khúc Địch trời sinh không được bình thường, lại mang tính tình quật cường, nắm không đi, đánh rút lui, bởi vậy đối Đinh Hoàn tâm phòng bị quá nặng.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
209 chương
10 chương
20 chương