Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 22 : Tiểu linh hồ

“Cái gì? Nó mới chỉ là một hài tử mà thôi, nhiều lắm là mười tuổi thôi.” “Nó mới chín tuổi mà thôi, những rất thích điêu khắc, chỉ tiếc. . . Chỉ có thể trách tôi, đúng rồi, nếu không ngần ngại, lại đây ngồi đi.” Lạc diễn gật đầu, đi cùng nàng ta qua hành lang gấp khúc, đi tới một bàn đá trong đình, ngồi xuống bên cạnh, mà đứa nhỏ vừa nãy kia, thì an vị ở bàn đá bên cây đào cách đó không xa, đang vẽ cái gì đó. “Nơi này, đã rất nhiều năm không có người đi vào rồi, qua nhiều năm như vậy, các cô là người duy nhất tới.” “Đúng rồi, các cô vào nơi này như thế nào? Phía ngoài còn có tấm bảng nói là cấm địa.” Lúc trước lúc nàng gả vào tướng phủ, cũng chưa từng phát hiện ra nơi này. “Tôi tên là Tống Bình Hủy, Thế bá của tôi, cũng chính là Thừa tướng, lúc trước làm quan cùng phụ thân tôi kết bái huynh đệ, sau lại tách ra, lúc sinh tôi mẹ tôi vì khó sanh mà chết, từ đó về sau, cha tôi mỗi ngày đều say rượu, đánh bạc, cuối cùng bởi vì đánh bài nợ quá nhiều, bị những trong sòng bạc kia đánh đến chết, tôi khi đó mới năm tuổi, cha tôi trước khi lâm chung đưa tôi tín vật mà bọn họ kết bái năm xưa tới nương nhờ vào tướng phủ, Thế bá liền thu nhận và giúp đỡ tôi.” “Tôi thấy cha chồng tôi ông ấy hình như không phải là người xấu, nếu thu nhận cô, tại sao lại để cô ở chỗ cấm địa này đây?” “Là chính tôi không tốt, năm ấy tôi mười bảy tuổi, Thế bá tìm bà mối giúp tôi tìm một nhà trong sạch, đối với tôi không muốn cứ như vậy gả đi, thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng không biết, tôi liền chạy ra ngoài, sau đó, biết một người.” Lúc nói đến đây, Tống Bình Hủy trên mặt đột nhiên lộ ra chút nụ cười, giống như nhớ lại, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa. “Người nọ hẳn là cha của đứa nhỏ?” “Ừ, hai tình cảm chúng tôi rất vui vẻ, sau lại cùng ở một chỗ, nhưng không lâu sau, hắn liền bị bệnh hiểm nghèo, sau Thế bá lại phái người tìm được tôi, liền bắt tôi trở về, khi đó tôi đã có thai ba tháng ồi, tôi không chịu bỏ đi đứa nhỏ, cho nên bọn họ cảm thấy đồi phong bại tục, liền để tôi ở trong vườn đào này cả đời.” “Vậy hắn đâu?” “Đã chết, Thế bá nói, sau khi tôi trở về không lâu hắn liền chết, sau khi tôi sinh hạ hài tử, Thế bá cho phép đứa nhỏ này họ Quân, gọi là Chi, Chi nhi nó, vừa ra đời chân phải chính là bị tàn tật bẩm sinh, mỗi ngày cùng tôi hai người ở trong vườn đào này, lúc trước rất tốt, nhưng từ sau khi nó năm tuổi, liền không nói chuyện nhiều nữa, tôi biết, nó hận tôi, hận chân nó. . . . . .” Tống Bình Hủy vừa nói, nước mắt liền chảy ra, Lạc Diễn nhìn về phía Quân Chi dưới tàng cây hoa đào, nó hẳn là đang phác họa, có thể là dùng để điêu khắc , vừa rồi nó sở dĩ đi ra vườn hoa đào, hẳn là đi nhặt tờ giấy kia, nhưng đụng phải chủ tớ Liêu Hàm Mai . Trên đời này, vốn là có rất nhiều chuyện không công bằng. “Đúng rồi, các cô là người ở Uyển nào? Tôi cảm thấy nhìn anh ta rất quen mắt a!” Nửa câu nói phía sau của Tống Bình Hủy là nói với Quân Thành Duệ đang nghiêng người dựa vào bên cột, Quân thành Duệ khẽ hé khóe miệng. “Lời này tôi cũng thường nói như vậy.” Lạc diễn nghiêng nhìn hắn một cái, hắn ngượng ngùng cười , hắn luôn luôn nói lời này, bởi vì vốn không nhớ được bộ dạng của người khác. “Ngài ấy là nhị công tử của tướng phủ, đây là tiểu thư nhà tôi, vốn là tam quận chúa của Ngọc Thân Vương phủ, trước đó không lâu gả cho ngài ấy, là nhị thiếu phu nhân của tướng phủ, về phần tôi, tôi tên là Khuyết nhi.” “Ngươi là Thành Duệ?” “Hai người quen biết?” “Đương nhiên, nhưng tôi kể từ mười năm trước sau khi vào đào viên liên chưa từng đi ra, lúc trước hắn chỉ là một tiểu tử mười bốn tuổi, không nghĩ tới chỉ chớp mắt hắn đã lớn như vậy rồi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự a.” “Tống cô nương, cô nhớ được cô gia nhà tôi, nhưng cô gia nhà tôi chưa chắc nhớ được cô a!” “Tôi biết, chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm, đều tại tôi.” “Có ý gì?” “Nếu không phải bởi vì tôi, trí nhớ Thành Duệ cũng không trở thành kém như vậy.” Lạc diễn, Quân Thành Duệ cùng Khuyết nhi đều có vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, nàng cười cười “Chuyện này nói rất dài dòng, trong một lúc cũng nói không rõ ràng lắm, đúng rồi Thành Duệ, tiểu Mạch nhi đã tốt rồi?” Quân Thành Duệ nháy mắt mấy cái, cố gắng hồi tưởng một chút, sau đó hỏi “Tiểu Mạch nhi là ai?” Tống Bình Hủy ngẩn ra, lại nghĩ tới trí nhớ của hắn không tốt, gật đầu “Cũng đúng, lâu như vậy cậu chưa chắc nhớ rõ, có lẽ đã sớm quên.” “Tống cô nương, rốt cuộc ai là tiểu Mạch nhi a?” “Đó là một con tiểu linh hồ, từ nhỏ đã đi theo tôi, sau lại thấy Thành Duệ nói thích, tôi liền tặng cho cậu ấy.” Lạc diễn ngưng tụ lông mày, nhìn về phía Quân Thành Duệ “Ngươi không phải nói nó gọi Tiểu Bạch sao?”