Vạn sự thiếp vi tiên
Chương 21 : Tự tiện xông vào cấm địa ( hai )
“Nhưng, hai người không thể thấy chết mà không cứu a!”
Khuyết nhi muốn quay lại mắng, nhưng lại bị Lạc Diễn ngăn cản, chỉ thấy Lạc Diễn cười nhạt, bình tĩnh nói
“Nếu tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi rõ ràng là cô không cẩn thận xô chủ tử nhà cô rơi vào trong hồ nước, phải cứu cũng là cô đi cứu chứ, tại sao ngược lại là lỗi của chúng tôi! ?”
“Tôi. . . . . .”
Sơn Lan bị chặn cứng họng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Cứu. . . Cứu mạng. . . . . .”
Liêu Hàm Mai thanh âm càng ngày càng yếu ớt , cuối cùng là trầm hẳn xuống.
“Ô ô chủ tử, chủ tử ngài ngàn vạn không thể có việc a, có ai không, mau cứu mạng a!”
Sơn Lan vừa thấy chủ tử nhà mình không lên tiếng, bị làm cho sợ đến mức cuống quít vừa hô vừa chạy đi, muốn tìm những người khác tới hỗ trợ, vừa lúc có mấy người gia đinh đi qua, nghe thấy tiếng kêu cứu cuống quít nhảy xuống nước cứu người.
Đợi sau khi những người đó cứu người đem đi, tiểu nam hài kia vẫn ngồi dưới đất nhìn hồ nước, Khuyết nhi ngồi xổm người xuống.
“Tiểu đệ, đệ là người uyển nào hả? Tỷ cõng đệ về!”
Đứa nhỏ ánh mắt hơi tức giận quét tới, bị làm cho sợ hãi Khuyết nhi không khỏi hít vào thở ra một hơi, chỉ thấy đứa nhỏ hơi hơi nằm úp sấp nửa người, một cây gậy nằm cách đó không xa, đứa nhỏ cầm lên sau đó từ từ bò dậy từ trên mặt đất.
Đối với người thường mà nói động tác này quá đơn giản, đứa nhỏ cũng là dùng thời gian rất lâu mới đứng lên được, trên trán có chút mồ hôi nhỏ nhỏ, Lạc Diễn cùng Khuyết nhi lúc này mới phát hiện, chân phải của đứa nhỏ đúng là không sử dụng lực được .
Chợt nhớ tới nha hoàn kia vừa mới nói, chân của nó bị phế rồi còn đi được cái giầy gì.
“Tỷ đỡ đệ trở về đi thôi. . . . . . A ~”
Khuyết nhi tiến lên muốn đở đứa nhỏ, lại bị nó lạnh lùng vung ra, lúc này từ trong tay áo của đứa nhỏ rơi ra một đồ vật, nhưng nó không có phát hiện, chỉ một mình một gậy đi tới núi giả bên cạnh, nhặt lên trên đất là trang giấy bị xé thành hai nửa, phía trên hình như vẽ vài thứ gì đó.
Nhét trang giấy vào trong ngực, sau đó tiếp tục đi về phía trước, Lạc Diễn thấy hai chữ “Cấm địa” được viết trên tấm bảng đứng thẳng cách đó không xa, mà xa hơn một chút là cánh cửa trăng lưỡi liềm, phía trên có khắc”Đào viên” .
Lạc Diễn tiến lên nhặt lên vật kia, vừa thấy đúng là một tiểu Mộc Điêu, Điêu này chính là một con chim nhỏ đứng ở trên một cây gỗ nhỏ, Điểu Nhi trông rất sống động, thật giống như vừa để xuống tay liền bay đi, mà trên cành hoa đào nhỏ kia cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thật giống như nhắm mắt lại là có thể ngửi thấy được từng trận từng trận hương hoa đào.
Chạm trổ thật là lợi hại!
“Này, vật của đệ . . . . .”
Đứa nhỏ không nghe thấy, đã biến mất ở bên trong cửa trăng lưỡi liềm.
“Người vừa rồi là ai vậy?”
Lời này chính là hỏi Quân Thành Duệ, nhưng người sau chỉ là vểnh lên môi mỏng.
“Tiểu Ngọc nhi cảm thấy ta nên biết nó sao?”
Lạc Diễn sửng sốt, cũng đúng, mặc dù hắn nhận được, cũng không nhớ được, hỏi như không hỏi, hay là quyết định vào xem một chút rồi nói sau, Khuyết nhi âm thầm than thở, tiểu thư nhà nàng tại sao nơi nào cũng dám xông vào a? !
Đi vào liền có thể biết, nơi này quả nhiên chính là một vườn hoa đào, cả vườn hoa đào, đập vào mắt tất cả đều là màu hồng , ngay cả trên mặt đất cũng phủ kín cánh hoa đào rơi
“Đào, khó trách được gọi là đào viên!”
Khuyết nhi hé ra cái miệng thật to, lực chú ý của Lạc Diễn thì đặt ở trên người cô gái ở hành lang gấp khúc phía trước, nàng ta đang nhìn các nàng, một bộ áo tơ trắng, thậm chí trên búi tóc cũng không tìm thấy một chút đồ trang sức. nàng ta cười nhạt, sau đó đi về phía các nàng
“Vừa mới ở bên hồ nước kia, đa tạ ba vị .”
“Cô là?”
” Đứa bé vừa nãy kia, là con tôi, vừa nãy hai vị ra tay tương trợ, tôi ở chỗ này thay tiểu nhi tạ ơn hai vị.”
Khuyết nhi nghĩ một lát mà không khỏi hỏi ra miệng
“Kỳ quái, cô đã biết chúng tôi giúp nó, nhất định là thấy được, nó là con của cô aizz, khi bị sỉ nhục vì sao cô không đi ra giúp nó a? !”
Cô gái ánh mắt ảm đạm, thở dài một hơi.
“Đứa bé kia tính tình quật cường, lại đem lòng tự ái so với cái gì cũng nặng hơn, nhưng nếu tôi đi ra ngoài giúp, nó càng xấu hổ hơn, thậm chí sẽ cảm thấy mình vô dụng.”
“Tượng gỗ khắc điêu này, là của nó sao?”
Cô gái nhận tượng gỗ khắc điêu trong tay Lạc Diễn, gật đầu.
“Không chỉ là của nó, nó còn tự tay khắc điêu.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
16 chương
27 chương
267 chương
53 chương
59 chương
11 chương
21 chương
38 chương