Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 14 : Quyết tâm báo thù

Khuyết nhi vẫn trốn ở bên cánh cửa không dám di chuyển, ngay cả mắt cũng không dám mở to nhìn, mà Lạc Diễn lại kinh ngạc đứng ở cửa phòng, người ở bên trong thấy có người tới, trong đó một người con gái lục y rách nát, tóc tai bù xù đi tới chỗ Lạc Diễn. “Khà Khà, cơm. . . Đói. . . . . .” Nàng ta đưa tay muốn lấy hộp đựng thức ăn trong tay Lạc Diễn, Lạc Diễn thẳng thắn đưa hộp đựng thức ăn cho nàng ta, nàng ta cao hứng nhận lấy, rồi sau đó bỗng nhiên lại giống như là nhớ tới cái gì, nhìn Lạc Diễn. “Nàng ta không có tới sao? nàng ta không có phát hiện ta hả? Ta đi núp, đúng, ta phải đi núp, đi núp, không thể bị nàng ta tìm được. . . . . .” Bụp một tiếng ném hộp đựng thức ăn trong tay xuống, nàng ta bắt đầu cuống quít tìm chỗ ẩn núp, Lạc Diễn tiến lên một bước kéo nàng ta, tay nhẹ nhàng vuốt tóc che ở trên mặt của nàng ta. “Nàng ta muốn tới tìm ta, nàng ta sắp tới, ta phải đi núp, ngươi buông, ta muốn đi núp. . . . . .” “NGươi là. . . Thúy Lan?” “Buông, Kỷ Lạc Diễn sắp tới, Kỷ Lạc Diễn muốn tới tìm ta, ta muốn đi núp . . .” Nàng ta liều mạng giãy dụa , đẩy Lạc Diễn ra sau đó đột nhiên trốn xuống sàn nhà, Lạc Diễn ngây ngẩn cả người, nàng ta rõ ràng chính là nha hoàn Thúy Lan của lão phụ nhân, nàng nhớ rõ đêm đó nàng đẻ non, Thúy Lan từng đi qua Lạc Uyển chỗ nàng ở. Mà nghe được ba chữ Kỷ Lạc Diễn trong miệng Thúy Lan hô lên , trong góc phòng hình như có một trận tiếng động, Lạc Diễn đi vào bên trong vài bước, gian phòng này có chút tối, cho nên thấy được rất không rõ ràng. “Tiểu thư không phải là tôi làm hại, tiểu thư không phải là tôi giết chết . . . . . .” Lạc Diễn ngẩn ra, cuống quít chạy tới chỗ thanh âm kia, nhìn thấy người đang cuộn mình trong góc phòng, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, đi lên mấy bước ngồi xổm xuống trước mặt nàng ấy. “Từ nhi? Là em sao Từ nhi?” Từ nhi từ giữa hai đầu gối ngửa mặt lên, nhìn người trước mắt. “Tiểu thư?” Sau khi thấy rõ ràng, trên mặt hiện lên chút mất mác. “Ngươi không phải là tiểu thư. . . . . .” “Tôi . . . . . Từ nhi, tôi, tôi là tiểu thư nhà em Kỷ Lạc Diễn. . .” “Cái gì?” ” Á bằng hữu, tôi là bằng hữu tiểu thư nhà em, tôi tới tướng phủ, chính là vì nàng ấy báo thù , đi, tôi dẫn em đi ra ngoài, sau đó sẽ từ từ nói cho em biết.” Thật xin lỗi Từ nhi, xin tha thứ cho ta bây giờ ta không có cách nào nói cho em biết sự thật, chờ một thời gian nữa, ta nhất định sẽ kể cho em tất cả sự tình từ đầu đến cuối. “Khoan. . . . . .” “Em làm sao vậy?” “Đêm đó, đại phu bị kéo đi chăm sóc tân phu nhân, tiểu thư nhà em chống đỡ không nổi liền ,Thúy Lan cũng vì vậy sợ choáng váng, nhưng là bọn họ, bọn họ không không cảm thấy mình làm sai, còn xử oan em, nói em hại chết tiểu thư nhà em, tiên độc đánh em một trận, nhốt em cùng Thúy Lan ở tại nơi này, em. . . . . .” Từ nhi trên mặt tràn đầy nước mắt, Lạc Diễn cảm thấy run lên, ôm cô, biết được toàn thân cô hiện tại đều là vết thương cho nên không dám dùng sức, đưa tay mình lau đi nước mắt, quyết tâm báo thù trong lòng càng thêm kiên định. “Em bị oan uổng không sao, nhưng là tiểu thư nhà em, em không thể để cho tiểu thư nhà em chết oan như vậy a. . . . . .” “Từ nhi em yên tâm, thù của tiểu thư nhà em ta nhất định sẽ báo , bây giờ, chúng ta đi ra ngoài trước, còn phải nghĩ đối sách. Khuyết nhi, Khuyết nhi em còn ở phía ngoài không?” Đứng ở cửa Khuyết nhi nghe thấy Lạc Diễn kêu nàng, không chỉ có run rẩy một chút, nhưng lại sợ tiểu thư ở bên trong xảy ra chuyện gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi vào gian phòng. “Tiểu thư, người không sao chớ?” “Mau tới hỗ trợ, chúng ta đưa cô ấy trở về Lâm quân Uyển.” “Nàng ta là ai hả?” “Trở về sẽ từ từ nói với em, cẩn thận một chút trên người cô ấy có thương tích.” Hai người tốn thật nhiều công sức, mới xem như đỡ được Từ nhi trở về Lâm Quân Uyển, dọc theo đường đi Lạc Diễn cũng là lựa chọn những đường mòn tương đối yên lặng để đi, cho nên cũng không có gặp gỡ người nào.