Vô hạn triền miên
Chương 1 : Hồng môn yến
Thành phố Thịnh Châu, một thành phố vang danh khắp thế giới, nơi này là thiên đường trong mơ của người muốn một đêm giàu lên, mỗi ngày đều có vô số người mang theo rất nhiều tiền đi vào thành phố này, nó thỏa mãn một bộ phận người muốn một đêm phất lên như diều gặp gió, trở thành người thượng lưu, nó cũng khiến vô số người táng gia bại sản vợ con ly tán, có người thống hận nó, cũng có người vô cùng yêu thích sắc thái thần thoại của nó.
Là người dân bình thường trong thành phố Thịnh Châu, loại sắc thái thần thoại này dường như không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của họ. Họ sinh hoạt bình thường, hệt như dân chúng của những thành phố khác, cho dù là tồn tại trong cùng một thành phố, nơi này cũng không phải nơi mà họ có thể tiếp xúc được. Đương nhiên, những người dân đó luôn ghi nhớ một chuyện, nếu họ gặp được người họ Thẩm hoặc họ Chu, họ phải đặc biệt cẩn thận, hai gia tộc lớn này đã chiếm cứ thành phố Thịnh Châu nhiều năm, ai cũng không biết gốc gác sâu xa của họ.
Có rất nhiều người không thể quên được sự kiện xảy ra ở thành phố Thịnh Châu này vào bảy năm trước, theo như lời người chứng kiến kể lại, vô số thi thể với tình trạng thê thảm nằm la liệt dưới đất, trời đổ mưa, máu chảy thành sông, cảnh sát bắt được vài người, nhưng họ không nói gì, chỉ làm chứng cho nhau, bao che lẫn nhau, nên chỉ có thể nghiêm trị được vài người.
Vụ tai kiếp đó, là lần đầu tiên dân chúng thành phố Thịnh Châu chân chính thể nghiệm sức mạnh thần tiên giao đấu. Thẩm gia và Chu gia gây chiến, mạng người như đồ chơi, vô số cửa hàng bị hủy hoại, vô số người bốc hơi trong đêm đó. Khoảng thời gian ấy, mọi người đi trên đường cũng rất cẩn trọng, sợ sẽ liên lụy đến chính mình.
Cho đến nay, nhắc tới chuyện bảy năm trước, ai cũng vô thức e ngại, đó là lần đầu tiên họ thật sự ý thức được giá trị tồn tại của Thẩm gia và Chu gia, không phải trong phim truyền hình nhà nhà đều xem, lại càng không phải trò đùa, mà là sự thật, đã xảy ra ngay bên cạnh họ.
Bên ngoài hội sở Bích Thủy Thiên Đường, một hàng xe màu đen cùng lúc dừng lại, đám đàn ông mặc comple chỉnh tề đồng loạt mở cửa xe, bước chân vững vàng, hành động nhanh lẹ, làm các bảo vệ đứng ở các cửa ra vào của Bích Thủy Thiên Đường không nói không cười, cảnh giác nhìn xung quanh, như là những chiến sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, dù là thể lực hay sức quan sát đều vượt trội người bình thường.
Có người đứng xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chân rời khỏi, có ngốc cũng biết, chắc chắn là có nhân vật lớn đến.
Một lát sau, một chiếc xe màu đen trông bình thường mở cửa, một cái chân mang giày da thò xuống, ngay sau đó là cả đôi chân, đó là một cơ thể hơi gầy nhưng lại cực kỳ rắc rỏi, chiếc cổ xinh đẹp, khuôn mặt bị kính râm che đi đôi mắt nhưng vẫn nhìn ra được đường nét sắc xảo, chỉ là màu da hơi vàng của anh ta đã giấu bớt vài phần tinh tế.
– Anh Trạch- Người đàn ông bên cạnh khẽ nhíu mày- Anh không nên đích thân đến đây.
Ngón tay của người nọ đang đặt lên chiếc cúc thứ hai của áo vest, ánh mắt dừng ở trên mặt Thẩm Trường Kim, khóe miệng hơi nhếch lên:
– Nếu đối phương đã tìm đủ mọi cách muốn tôi ra mặt, sao tôi không cho họ được như ý?
Thẩm Trường Kim ngạc nhiên, lập tức cùng Thẩm Trường Mộc đi theo sau Thẩm Định Trạch. Mấy người họ lấy Kim- Mộc- Thủy- Hỏa- Thổ làm tên, là “gia sinh tử”[1] của Thẩm gia, từ nhỏ đã trưởng thành cùng Thẩm Định Trạch, họ tồn tại vì Thẩm Định Trạch, đây là ý nghĩa đã có từ thâm căn cố đế của năm người họ. Năm người này có nhiệm vụ giúp Thẩm Định Trạch quản lý mọi việc, hỗ trợ Thẩm Định Trạch củng cố địa vị, để trở thành người có một không hai trong Thẩm gia hiện nay.
Thẩm Trường Mộc vỗ nhẹ vai người anh em, nếu Thẩm Định Trạch đã quyết định đích thân đến đây một chuyến, đương nhiên tự có nguyên nhân của mình, họ phục tùng là được, không cần lo lắng những chuyện khác.
Họ đến, Bích Thủy Thiên Đường làm sao có thể tiếp đãi những vị khách khác được nữa, ông chủ Quách Kiến An đích thân ra nghênh đón. Trong mấy năm nay, việc kinh doanh của Quách Kiến An càng làm càng lớn, người có chút ít máu mặt cũng gọi ông ta một tiếng ông chủ Quách, người khác không rõ nội tình, chỉ trong lòng ông ta biết rõ, ông ta có thể làm được đến hôm nay, là bởi vì Thẩm gia và Chu gia cần người như ông ta tồn tại, có vài mắc xích cần thiết, không thể để cả hai nhà đó nhúng tay vào, đương nhiên sẽ cần người không có liên quan lợi ích gì với cả Thẩm gia và Chu gia như Quách Kiến An, như vậy ngoài mặt mới có thể duy trì hòa bình.
Quách Kiến Anh khá cẩn trọng, cũng âm thầm quan sát người thanh niên này. Lúc ấy, khi người nắm quyền Thẩm gia là Thẩm Diệu Minh muốn giao toàn bộ quyền hành cho đứa con từ đâu xuất hiện này của ông ta, đã khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Chưa nói tới năm đó, bên cạnh Thẩm Diệu Minh còn có hai đứa con trai là Thẩm Định Khải và Thẩm Định Bình đi theo ông nhiều năm, chính là năm ấy Thẩm Định Trạch chỉ mới mười tám tuổi, cũng đủ để mọi người không phục. Nhưng Thẩm Diệu Minh khăng khăng cố chấp, trong cuộc đại chiến với Chu gia đã mất đi đứa con thứ Thẩm Định Bình, cách chức Thẩm Định Khải, nâng Thẩm Định Trạch lên vị trí này. Nhưng ngày hôm nay của bảy năm sau, không ai dám nói một câu vô lễ với Thẩm Định Trạch, đồng thời cũng hiểu tại sao Thẩm Diệu Minh lại cố chấp như vậy.
Đến phòng VIP, mới vừa mở cửa, người bên trong đã đứng lên đón tiếp. Quách Kiến An là người thông minh, biết rằng cho dù Thẩm Định Trạch đích thân đến, cũng sẽ không trách tội gì ông, bởi vì ông chỉ nghe lệnh của người khác, không đắc tội nổi với Thẩm gia, cũng không dám đắc tội với Chu gia, bởi vậy, Thẩm Định Trạch sẽ không tính món nợ này với ông, nên xoay người chuẩn bị lui ra.
Hướng Việt híp mặt, lập tức mỉm cười:
– Anh Trạch vừa đến, ông chủ Quách liền đi, người không biết còn tưởng rằng ông không chào đón anh ấy!
Trong lòng Quách Kiến An khẩn trương, chỉ biết nén khinh ghét trong lòng, người này định kéo cả ông xuống nước à:
– Đâu có đâu có, hai vị đều là khách quý, tôi sợ họ phục vụ không chu đáo, chuẩn bị ra ngoài giám sát.
– Ông chủ Quách đích thân tiếp đón, làm sao có thể phục vụ không chu đáo được?- Hướng Việt cười như không cười- Tôi không hiểu loại đãi ngộ này của ông chủ Quách rồi.
Thẩm Định Trạch tháo kính râm xuống, cầm khăn lên thờ ơ lau nó, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hướng Việt. Thẩm Trường Mộc đứng bên trái anh hai tay khoanh trước ngực, vô cùng không nể nang:
– Nghe nói ông chủ Hướng là người nói nhiều, quả nhiên danh bất hư truyền, chúng tôi chỉ đến vì anh chịu nhận lỗi, mà sao nhìn thế nào cũng không có thành ý vậy?
– Tôi có rất nhiều thành ý! Chỉ là chờ quá lâu, như hoa tàn héo rụng. Anh Trạch mời ngồi mời ngồi, khỏi phải kiến hai thuộc hạ của anh cảm thấy tôi tiếp đãi không chu đáo- Hướng Việt mặt ỉu xìu nhăn nhó.
Thẩm Trường Kim vẻ mặt hầm hầm, Thẩm Định Trạch lại bình thản ngẩng đầu, trên môi hiện lên ý cười:
– Nếu ông chủ Hướng không có thành ý, chúng tôi cần gì ngồi xuống lãng phí thời gian!
Hướng Việt biến sắc, lập tức thu lại vẻ tùy tiện, bước nhanh đến, ngay cả đầu cũng tự giác cúi xuống:
– Là tôi nói sai rồi, tôi tự phạt ba ly để bồi tội với anh, hy vọng anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho lỗi lầm của tôi- Nói xong trực tiếp uống cạn ba ly rượu.
Thẩm Định Trạch âm thầm nhìn Hướng Việt, anh ta chắc chắc là người của Chu gia, điểm ấy không sai. Chuyện này ngay từ đầu đã kỳ lạ rồi, trong sòng bạc thắng thua phải theo quy định, cho dù có người bị thua muốn đánh nhau, nhưng biết có liên quan đến Thẩm gia, cũng sẽ không mượn gió bẻ măng, theo cách làm của Hướng Việt, anh đương nhiên không tin đối phương thật sự vì chỗ tiền đó, bởi vì dù sao số đó chẳng mang đến tổn thất gì với hắn cả.
Thẩm Định Trạch không tin Chu gia chỉ vô duyên vô cớ gây ra chuyện này, khả năng duy nhất chính là thông qua chuyện này, lôi kéo sự chú ý của anh. Mà vừa rồi theo phản ứng của Hướng Việt, càng thêm củng cố suy đoán của anh, họ rốt cuộc muốn làm gì đây? Anh thật sự có chút tò mò.
Thẩm Định Trạch không lên tiếng, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đương nhiên cũng không hé răng.
Thẩm Định Trạch thảnh thơi đứng đó, khiến bầu không khí trong phòng trở nên cứng nhắc, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng, qua một hồi lâu, anh mới đi qua, ngồi xuống. Hướng Việt không dám tùy tiện nữa, lau mồi hôi lạnh trên trán, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hôm nay Thẩm Định Trạch không bỏ về, nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành.
Thức ăn được Quách Kiến An đích thân dọn lên bàn, cũng tỏ rõ thái độ, đồ ăn sẽ không để bất cứ ai ra tay, cho dù là Hướng Việt hay Thẩm Định Trạch, ai ở trong này xảy ra chuyện, cái mạng quèn của ông sẽ không giữ được.
Trong lúc dùng bữa, Hướng Việt vẫn rất cẩn thận giải thích với Thẩm Định Trạch, sự việc kia tuyệt đối chỉ là hiểu lầm, quả thật hắn có tham gia, nhưng là do bị những người đó lừa, họ nói muốn đến sòng bạc chơi vài ván lớn, nên Hướng Việt mới dám giới thiệu họ đến đó.
Thái độ Thẩm Định Trạch lãnh đạm, nhưng Hướng Việt kính rượu, anh cũng uống một ly.
Không ai tin sự việc này đơn giản như vậy, nếu không phải Thẩm Trường Mộc ngăn cản, Thẩm Trường Kim đã giật lấy ly rượu trong tay Thẩm Định Trạch, uống thay anh cho xong.
Thẩm Định Trạch lại biết thức ăn và rượu không có vấn đề gì, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù là Hướng Việt hay Quách Kiến Anh, đều là lũ chết nhát, sẽ không tình nguyện vì người khác mà hy sinh tính mạng. Nếu anh xảy ra chuyện, người ở đây đừng mong thoát được.
Thẩm Định Trạch gõ nhịp lên bàn, Hướng Việt mau chóng để ý, sợ Thẩm Định Trạch mất kiên nhẫn, vì thế dùng mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình:
– Mấy người chúng ta uống rượu với nhau cũng chán, nghe nói ở chỗ ông chủ Quách đặc sắc nhất là mấy em xinh đẹp, để chúng tôi mở mang kiến thức đi.
Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc đưa mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời xuất hiện ba chữ: Mỹ nhân kế?
Thẩm Định Trạch ngừng gõ bàn, trên mặt vẫn không có nhiều biểu hiện lắm, chỉ là trong lòng cũng cho rằng, hóa ra là chờ đến lúc này. Từ xưa đến nay, mỹ nhân kế đã trở thành thường thức, nhưng không thể phủ nhận vị trí quan trọng của nó, phụ nữ rất nhiều lúc bị đàn ông khinh thường, xem như công cụ, nhưng nhiều lúc, sẽ bởi vì phụ nữ mà thất bại thảm hại.
Hướng Việt thấy Thẩm Định Trạch không phản đối, bình tĩnh hơn, cơ thể cũng thả lỏng nhiều hơn.
Quách Kiến An là người khôn ngoan, lập tức gọi người đến, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp nhanh chóng mở cửa bước vào, khí chất mỗi cô khác biệt, trong sáng có, quyến rũ có, còn có cả kiều diễm… Không có cô nào trùng lặp khí chất của nhau, nếu không phải có mặt ở nơi này, có lẽ còn tưởng rằng các cô đều là gái nhà lành, trên người không có chút mùi vị phong trần nào.
Mấy cô gái đều rất có mắt nhìn, mau chóng ngồi vào chỗ, hơn nữa còn không gần không xa.
Tuy rằng mấy cô gái đều rất đẹp, nhưng có một cô rất nổi bật, làm cho người ta nhìn không dời mắt. Hướng Việt nheo mắt, đúng là đẹp quá, trong sáng lại xinh xắn, quả thật là loại đàn ông thích nhất, Hướng Việt tằng hắng:
– Còn đứng đó làm gì?- Nói xong liền đánh mắt qua Thẩm Định Trạch.
Dương Mỹ Na nhìn Thẩm Định Trạch một cái, sắc mặt ửng đỏ, cắn môi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Định Trạch, cô thỏ thẻ:
– Em tên Na Na.
Hướng Việt luôn quan sát Thẩm Định Trạch, nhìn thấy biểu hiện của Dương Mỹ Na, hắn cười cười, thuận tay ôm lấy cô gái bên cạnh, tay kia thì giơ ly rượu lên:
– Anh Trạch, tôi thật lòng nhận lỗi với anh, không biết anh có thể tha thứ cho tôi không?
Dương Mỹ Na cũng không ngốc, cô lập tức rót đầy ly rượu của Thẩm Định Trạch, chuẩn bị đưa cho anh, nhưng Thẩm Định Trạch liếc mắt một cái, cô lập tức không dám có hành động gì, suýt nữa đánh nghiêng ly rượu. Dương Mỹ Na rất đẹp, cô thấy qua rất nhiều ánh mắt đàn ông nhìn mình, nhưng chưa từng thấy loại ánh mắt như anh, giống như cô chỉ đơn thuần là một món hàng, hoặc là một vật chết, đều này khiến cô không dám ôm bất cứ tâm tư nào.
Còn có một loại người như Thẩm Định Trạch, khi anh xuất hiện sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, tựa như một vật phát sáng, ai cũng đổ dồn vào anh. Anh lại nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, vừa rồi tay Dương Mỹ Nha run rẩy, chất lỏng trong ly đổ một ít lên bàn. Thẩm Trường Mộc đang định đổi ly khác cho anh, Thẩm Định Trạch lại cầm ly rượu đó lên, anh không uống ngay, mà lắc vài cái, lòng dạ mọi người đều lay động như chất lỏng trong ly rượu của anh, cuối cùng, anh dừng lại động tác, ly rượu hơi nghiêng, theo ánh đèn trên trần nhà cùng với góc độ này, đúng lúc có thể để anh nhìn rõ vị trí của Hướng Việt, chuẩn xác mà nói, là vị trí của cô gái ngồi bên cạnh Hướng Việt.
Cô gái ấy mặc một chiếc đầm dài sát nách màu trắng, để lộ cánh tay, nhìn như tùy ý, nhưng đã dày công ăn diện, giờ phút này, tay của Hướng Việt đang đặt lên phần da thịt lộ ra ngoài của cô.
Không ai phát hiện, tay Thẩm Định Trạch hơi siết chặt, sau đó anh mỉm cười:
– Nhờ phúc của anh, tôi mới có thể nhìn thấy nét đặc sắc nơi đây, nói gì tha thứ hay không?
Anh nhấp ngụm rượu, tay kia thật tự nhiên ôm lấy Dương Mỹ Na.
Hướng Việt bật cười ha ha, bầu không khí bắt đầu sôi nổi hẳn lên.
***Chú thích:
[1] Gia sinh tử chính là con là cháu nhiều đời sau của người hầu, nô bộc gia đình đó.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
10 chương
165 chương
10 chương