Vạn sự thiếp vi tiên

Chương 15 : Chỉ một cái liếc mắt, liền cả đời

Lạc Diễn tạm thời để Từ Nhi ở trong một sương phòng tại Lâm Quân Uyển, Khuyết nhi ở cách vách, có thể chiếu cố lẫn nhau, đêm đó Quân Thành Duệ trở về, thấy những thứ này một câu cũng không hỏi. Cuối cùng vẫn là Lạc Diễn không nhịn được hỏi trước, nàng vốn cho là hắn sẽ phản đối , ai ngờ sau khi hỏi xong câu trả lời của hắn lại là một câu của bọn du côn: nhiều mỹ nhân làm bạn, quá mỹ quá vui. Cho nên Lạc Diễn quyết định sau này xem nhẹ tất cả ý kiến của hắn. “Cái thuốc mỡ mùi hoa đào kia của ngươi còn nữa không?” “Hôm qua không phải là cho nàng sao? !” “Bình kia a. . . Trên người Từ nhi đều là vết thương, cho nên ta cho nàng ấy dùng, nhưng là không biết có đủ hay không, có lẽ ngày mai còn cần xức mấy lần, cho nên ta nghĩ. . . . . .” Quân Thành Duệ tuấn lông mày nhảy lên. “Một lần là đủ, ngày mai khẳng định khỏi hẳn, tạm thời trên người ta không có , lần sau lấy thêm cho nàng.” Xức một lần là tốt? Thuốc này thật sự thần kỳ như vậy sao? ! Hắn bỗng nhiên nở nụ cười tà tà, đi tới bên cạnh Lạc Diễn đưa tay nắm eo nhỏ của nàng, cằm chống trên vai của nàng. “Tiểu Ngọc nhi, sắc trời cũng không sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi?” Lạc Diễn cứng một chút, bất động thanh sắc đẩy hắn ra “Ta còn muốn chiếu cố Từ nhi, còn phải nghĩ ngày mai nói làm sao với cha mẹ chuyện Từ nhi xuất hiện, cho nên tối nay có thể sẽ nghỉ muộn, nếu ngươi mệt mỏi ngủ trước đi.” Hạ xuống, hai cái, mắt hoa đào của hắn chậm rãi nháy ba cái, trên gương mặt tuấn tú cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, từ từ nhích tới gần Lạc Diễn, Lạc Diễn bị bức phải từng bước lui về sau, cuối cùng lưng dựa trên ngăn tủ phía sau, đôi cánh tay của hắn hướng trên hộc tủ khẽ chống, đem Lạc Diễn nhốt ở chính giữa, khẽ cúi đầu. “Nhìn ta .” Lạc Diễn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn, trên mặt không có một tia e sợ, càng không có vẻ thẹn thùng giống những cô nương nhà bình thường nên có. “Vì sao phải gả vào tướng phủ?” Lạc Diễn sửng sốt, không biết được nên trả lời như thế nào, tầm mắt của hắn từ từ dời xuống, cuối cùng dừng lại ở lồng ngực của nàng . “Nơi này nói cho ta biết, người nàng muốn gả, không phải ta” Trong mắt nàng kinh ngạc càng sâu, tầm mắt của hắn quay trở lại trên mặt của nàng, nhìn không ra cảm xúc gì, thanh âm nhàn nhạt , ôn nhu , cũng lạnh như băng . “Nếu như ta nhớ không lầm, ta hình như còn có một đại ca, chẳng lẻ người nàng muốn gả là hắn?” Lạc Diễn khẽ nhíu lông mày, nếu như nhớ không lầm? “Ngươi không biết mình có một đại ca?” Ngón tay phải của hắn khẽ vuốt gương mặt của nàng “Không phải là không biết, mà là không nhớ rõ, có ít người có một số việc đã qua liền quên, có ít người, chỉ một cái, liền cả đời.” Sau nửa câu nói, hắn nhìn Lạc Diễn thật sâu, Lạc Diễn dời ánh mắt, không muốn mình phỏng đoán lời nói cùng hàm nghĩa ánh mắt của hắn. “Vì sao muốn gả cho hắn?” “Hận, bởi vì ta hận hắn, ta muốn báo thù, cho nên ta phải đi vào tướng phủ, gả cho ngươi, chẳng qua là ngoài ý muốn, ta cũng không muốn liên lụy đến ngươi, thật xin lỗi.” Nghĩ nghĩ, hay là nói thật, dù sao nàng bây giờ, không muốn nghĩ tới chuyện khác ngoài chuyện báo thù, lại càng không muốn bỏ qua bất luận kẻ nào Nàng nhìn hắn, trong bụng chấn động, lại tới nữa , lại là cái loại vẻ mặt này, thủy mâu hoa đào chậm rãi nháy một chút một chút, khiến cho người ta trong lòng không khỏi có chút vội vàng xao động. “Tiểu Ngọc nhi, nghe lời này thật đả thương người, cũng may vi phu trí nhớ không tốt, có thể sáng sớm ngày mai đã quên những lời nói này của nàng rồi, nếu không nhất định sẽ bị nội thương .” Ánh mắt thoáng nhìn, chợt thấy hộc tủ phía sau Lạc Diễn ngăn nhất để một bức họa, mắt hoa đào khẽ nheo lại. “Tranh này sao lại ở chỗ này?” “Mẹ nói Thất hoàng tử muốn, Tư Đồ Nhã Nam vừa đề nghị để cho ta phân biệt thật giả, sau đó mẹ liền trực tiếp để tranh này ở chỗ của ta, nói là ba ngày sau Thất hoàng tử sẽ tới phủ lấy.” Hắn buông nàng ra, đến bên giường nằm xuống, hai cánh tay đặt ở sau ót, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì. “Nghe khẩu khí của nàng, nàng biết tranh này?” Hắn tùy ý lắc lư đầu, Lạc Diễn cũng không nghiên cứu cái vấn đề nàu sâu hơn, tự mình đi xem Từ nhi, đợi sau khi Lạc Diễn rời đi, Quân Thành Duệ từ từ mở ra mắt hoa đào, ánh mắt phiêu hướng bức họa kia, khẽ híp. . . .