Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 828
Sau khi hoàn thành xong bữa sáng, Âu Dương Thiên Thiên cùng Âu Dương Vô Thần và Vivian rời khỏi khách sạn, họ lên chung một chiếc xe rồi phóng ga đi mất.
Chiếc xe bọn họ di chuyển vừa vài giây, từ phía sau đã có những chiếc xe khác âm thầm nối đuôi. Trên hàng ghế lái, Kỳ Ân ngồi một cách nghiêm túc, cô liên tục quan sát mọi thứ xung quanh với ánh mắt sắc bén. Nhìn sang gương chiếu hậu, cô đưa tay lên bấm nút trên bộ đàm của mình, nói:
- Chia ra làm 3 ngã đường, kiểm tra một chút.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói của hai cô gái khác vang lên:
- Rõ.
Sherry và Eira ngồi ở hai chiếc xe riêng biệt, sau khi nghe xong mệnh lệnh liền tự động tách ra, quẹo vào hai ngã đường, theo sau họ là vài chiếc xe khác nữa.
Kỳ Ân giữ vẻ mặt lạnh lùng, khác hẳn với biểu hiện thường ngày. Cô dường như đang rất tập trung cho một việc quan trọng, đến mức không để mình phạm một chút sai lầm nhỏ nào.
- Đội ám vệ đến đâu rồi? - Kỳ Ân hỏi.
Sherry liếc mắt quan sát tình hình bên ngoài thông qua cửa kính của mình, vừa đáp:
- Đội ám vệ xuất phát từ 10 phút trước, bây giờ có lẽ đã gần đến nơi rồi.
Kỳ Ân mím môi, lạnh lùng nói:
- Quá chậm, báo với họ trong vòng 1 phút nữa gửi tình hình về cho tôi. Nhất định phải kiểm tra kĩ càng trước khi cậu chủ đặt chân lên địa bàn của Bush.
Sherry cắn môi, nuốt một ngụm nước bọt trả lời:
- Rõ.
Eira mặt khác đi chậm hơn so với Kỳ Ân và Sherry, cô rất cẩn thận với mọi thứ trên đường đi của mình, không bỏ qua bất kì chi tiết nào. Lúc này, chợt một thứ gì đó đập vào tấm mắt, khiến biểu hiện trên khuôn mặt Eira biến đổi.
....
Chiếc xe của Âu Dương Vô Thần chạy êm trên đường, băng qua vài khúc cua, Âu Dương Thiên Thiên liền cảm nhận một không khí khác luồn vào bên trong xe. Nó có hương vị rất mát mẻ và tươi mới, giống như... mùi của biển.
Theo bản năng quay sang cửa sổ, cô nhìn cảnh vật xung quanh mình, vẫn là những con đường dài và um tùm cây cối, làm gì có biển ở đây chứ? Nhưng mà... hình như cô đã đi ra khỏi trung tâm thành phố rồi đúng không?
Vivian ngồi ghế lái đằng trước, cô liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, âm thầm quan sát dáng vẻ của hai người đằng sau. Âu Dương Thiên Thiên tỏ ra khá thoải mái, nhưng còn Âu Dương Vô Thần thì ngược lại, có vẻ như hơi căng thẳng khi thân thể cứng nhắc ngồi im một chỗ. Mặc dù không tỏ quá rõ ràng, nhưng chỉ cần một ánh mắt cô cũng nhận ra cậu ta đang lo lắng rồi.
Cũng phải, đưa Âu Dương Thiên Thiên về cái nơi mà bản thân ghét nhất, sao có thể không lo lắng được chứ?
Âu Dương Vô Thần đã rời Bush từ rất lâu rồi, năm năm. Một quãng thời gian dài đối với một đứa con xa nhà. Khi đó, cậu ta ra đi vì nỗi căm ghét bố cùng gia tộc tột độ, thế mà.... bây giờ lại quay trở về chỉ vì muốn bảo vệ một cô gái.
Phelan... cậu thực sự yêu Âu Dương Thiên Thiên quá nhiều, khi mà cho đi tất cả của mình như vậy.
Liếc tầm mắt xuống dưới, Vivian nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, đôi con ngươi đặc biệt phản chiếu thứ nhỏ nhắn trên ngón tay của Âu Dương Thiên Thiên. Sau vài giây, cô thu ánh mắt về lại, nhìn xuống chiếc nhẫn trên bàn tay mình. Khi đến gặp Âu Dương Thiên Thiên, cô đã phát hiện ra chiếc nhẫn đó, nó là thứ lão đại đã tặng, vậy nên cô không thể nhầm được. Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, chính là trước khi lên xe, cô bí mật hỏi Âu Dương Vô Thần tại sao lại đưa nó cho Âu Dương Thiên Thiên, thì nhận được câu trả lời.... rất đau lòng.
"- Thiên Thiên cần nó hơn tôi.
- Cái gì gọi là cần hơn chứ? Cậu bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên quá mức rồi Phelan. Đầu tiên là ám vệ, rồi đến đám vệ sĩ riêng của cậu (ý chỉ đám người Kỳ Ân), sau đó là Bush và bây giờ là chiếc nhẫn? Nó là thứ duy nhất lão đại cho chúng ta, cũng là đặc ân riêng mang tính bảo vệ độc nhất của cậu.
- Chính vì vậy nên tôi mới đưa cho Thiên Thiên. Có được sự bảo đảm của Bush là rất tốt, nhưng tôi sẽ càng yên tâm hơn nếu như có thêm "phương án dự phòng" của lão đại nữa.
- Phelan!
- Được rồi, Vivian, tôi không sao, tôi có thể tự lo cho mình được, cô thừa biết năng lực của tôi mà. Hơn nữa, không phải bên cạnh tôi còn có cô và những người khác nữa sao? Thoải mái đi, khi nào còn các người thì tôi sẽ không chết được đâu. "
...
Vivian nhớ lại đoạn hội thoại đó, cô bất giác nhắm mắt, đồng thời thở ra một hơi ngắn.
Phải, Phelan trong trí nhớ của cô là người đàn ông rất tài giỏi mà, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Mặc dù biết vậy nhưng mà... tại sao tâm trạng vẫn khó chịu thế này? Đặc biệt là câu nói cuối cùng của cậu ta, mang đến cho cô cảm giác rất khác so với bình thường. Nó khiến cô... rất bất an, dẫu đến chính cô cũng không biết mình đang bất an vì điều gì nữa.
Những cơn sóng ngầm của mỗi người đang từ từ dâng lên cao, mang đến cho họ lần đầu tiên biết sợ hãi là gì. Liệu những điều xảy ra sắp tới... có đem đến một mất mát nào nữa hay không?
================================================
Khoảng mười phút sau, chiếc xe chở ba người dừng trước một con đường nhỏ, Âu Dương Thiên Thiên tự động mở cửa bước xuống, cô tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh. Vẫn là những hàng cây đan xen vào nhau cao ngút lên trời, nhưng lại len lỏi vào đó chút hương vị biển.
Cái này là sao đây? Mũi cô hỏng rồi à?
Âu Dương Vô Thần đi vòng qua xe, tiến về phía cô gái. Biết Âu Dương Thiên Thiên đang nghĩ gì, anh liền lên tiếng:
- Ở gần đây có biển, nên không có gì kì lạ khi em ngửi được mùi nước mặn đâu.
Âu Dương Thiên Thiên nghe anh nói, đảo mắt hỏi:
- Gần đây có ư? Ở đâu?
Người đàn ông quay đầu, hướng mặt về phía trước, hất cằm nói:
- Sau lưng đồi này, nhà anh được xây gần đây, cổng trước hướng mặt ra biển, nó tên là Fort Funston.
Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại khi nghe đến cái tên phát ra từ miệng của Âu Dương Vô Thần, cô theo bản năng thốt lên:
- Khoan đã, Fort Funston? Đó không phải là danh lam thắng cảnh sao? Đúng là có một bãi biển nhưng đồng thời cũng gắn với khu vực tự nhiên và động vật hoang dã mà. Tại sao nhà anh lại xây ở đây được?
Âu Dương Vô Thần gật đầu, thành thật giải thích:
- Đó là do một số thỏa thuận giữa Bush và tổng thống Mỹ mười năm trước, gia tộc anh ở nơi này là điều bí mật, không công khai với thế giới, vì vậy không có mấy người biết. Nhưng em yên tâm, khu vực này nằm trong tầm kiểm soát, rất an toàn. Về phần động vật hoang dã, nó ở những cánh rừng bên kia đồi, cực kì xa nơi này, nên sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
"...."
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, câm nín đến mức không nói nên lời. Cô thực sự thấy sốc khi biết được chuyện "bí mật" này đấy. Xây nhà trên khu danh lam thắng cảnh, phía trước là biển, bên cạnh là rừng chứa động vật hoang dã và phía sau là đồi núi ư? Gu sở thích gì mà đắm mình vào trong thiên nhiên quá vậy?
Vivian ngồi bên trong xe, cô nghiêng đầu nhìn ra, lên tiếng:
- Được rồi, hai người mau đi đi, tính đứng đây nói chuyện đến tối à? Vừa đi vừa kể cũng được.
Nghe giọng người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên quay phắt lại, nhíu mày hỏi:
- Cô không đi cùng chúng tôi sao?
Vivian lắc đầu, chớp mắt đáp:
- Không, tôi sẽ ở đây đợi hai người.
Âu Dương Thiên Thiên không hiểu, thắc mắc hỏi tiếp:
- Tại sao?
Không phải cô ấy nói muốn đi cùng ư? Tự nhiên bây giờ đòi đợi ở đây là sao? Khó hiểu??
Vivian nhún vai, thản nhiên trả lời:
- Tôi chỉ nói muốn đến xem thôi mà, bây giờ thấy rồi, đâu còn lí do gì đi vào nữa, thế thôi.
Âu Dương Thiên Thiên: "...." Okay, cô vui là được. Tôi thực sự là cạn lời rồi, không nói gì được nữa.
Âu Dương Vô Thần không để tâm đến Vivian, anh quay sang nhìn cô gái bên cạnh, lên tiếng:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Vừa nói, anh vừa chìa bàn tay ra trước mặt Âu Dương Thiên Thiên. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi đặt tay mình lên. Hai người cứ thế cất bước đi về phía trước.
Vivian nhìn theo phía sau, ánh mắt cô sâu vài phần, há miệng lẩm bẩm:
- Chào mừng cậu trở về nhà... Phelan!
......
Năm phút sau, cũng tại nơi đó, hai chiếc xe khác cùng lúc đi tới. Dừng lại bên ven đường, Sherry và Kỳ Ân đồng thời bước xuống xe, thấy Vivian đang đứng dựa người vào cánh cửa, họ ngay lập tức di chuyển đến.
- Mọi việc thế nào? - Hai người vừa dừng chân trước mặt, Vivian đã vội vàng lên tiếng,
Kỳ Ân mím môi, thành thật báo cáo:
- Tạm thời không có gì khả nghi, không có ám vệ cũng không có sát thủ xuất hiện trên đường đi. Xung quanh đây 500m cũng đã có người của ta, nhưng không phát hiện điểm bất thường gì cả.
Vivian nghe thấy, nhếch môi nói:
- Biết rõ hôm nay Phelan trở về mà Mary lại không có hành động gì sao? Thật là chuyện hiếm có.
Dừng một chút, cô nói tiếp:
- Kêu đám ám vệ lùi lại 100m, tránh vào sâu gây bứt dây động rừng, dặn dò bọn chúng ẩn thân thật kĩ, đừng để ám vệ bên Bush phát hiện được. Dù không có gì khả nghi cũng không được lơ là, tiếp tục kiểm tra kĩ càng mọi thứ và thắt chặt an ninh lên mức tối đa.
Kỳ Ân gật mạnh đầu, nghiêm túc đáp:
- Tôi đã hiểu.
Vivian nói xong, liếc mắt nhìn hai cô gái một lượt, bỗng thấy gì đó thiếu thiếu, cô liền hỏi:
- Eira đâu?
Sherry đã để ý đến điều này, ngay lập tức lên tiếng giải thích:
- Tính của Eira có chút kĩ lưỡng, thường không bỏ qua chi tiết nhỏ nào nên có lẽ kiểm tra xong sẽ đến trễ một chút.
- Vả lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô ấy sẽ liên lạc ngay với chúng tôi. - Kỳ Ân bồi thêm vào một câu.
Nghe vậy, Vivian cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô quay đầu đi, vu vơ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Lúc này, đột nhiên một thứ gì đó lọt vào tầm mắt....
"Pip píp" - Âm thanh từ bộ đàm phát ra khiến Kỳ Ân giật mình, cô đưa tay bấm nút mở mic, lên tiếng:
- Có chuyện gì?
- Kỳ Ân, là tôi đây. - Ngay khi được kết nối, giọng của cô gái trẻ đã vang lên.
Nhận ra được nó thuộc về ai, Kỳ Ân liền hỏi:
- Eira? Cô đang ở đâu, vì sao vẫn chưa đến?
Từ đầu dây bên kia, Eira vừa lái xe vừa đáp:
- Tôi gần đến nơi rồi, nhưng mà Kỳ Ân, tôi cần nói cho cô cái này. Tôi đã gặp một người rất lạ, mà đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở đây mới phải. Hơn nữa, bây giờ người đó đang theo tuyến đường đến chỗ của cô.
Ấn đường Kỳ Ân cau lại, giọng nghiêm túc nói:
- Là ai?
- Phó chủ, Mã Nhược Anh! - Ngay lập tức, Eira trả lời vào trọng tâm.
Nghe đến đây, Kỳ Ân bỗng kinh ngạc, mở to mắt thốt lên:
- Phó chủ? Không phải vài ngày trước có tin cô ấy về Đức rồi ư? Tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Eira nhướn mày, lắc đầu trả lời:
- Tôi cũng không biết, nhưng điều quan trọng là phó chủ đang đến chỗ của cô, cũng tức là nơi ở của gia tộc Bush, tôi không thể phán đoán lí do cô ấy đến đó làm gì. Tôi đã đi theo cô ấy một đoạn đường hiện tại tôi mất dấu rồi.
- Còn nữa., có người đi cùng với phó chủ. Không nhiều lắm, tôi chắc chắn họ là ám vệ nhưng không phải của hội, rất có thể đó là người riêng mà phó chủ mang đến.
Kỳ Ân nheo mắt, hỏi ngược lại:
- Người riêng?
Eira gật đầu, nói tiếp:
- Phải, và tôi đang khá lo lắng đây. Bởi vì một trong số những ám vệ đó tôi có thể nhận ra một người, rất cao cấp. Là tổng chỉ huy đội ám vệ tinh nhuệ của gia tộc Rostchild, Asia Pourpon - người gốc Đức.
"..."
Kỳ Ân nghe xong những lời từ Eira, cô bất giác im lăng. Ngước mặt lên nhìn Sherry, ánh mắt hai cô gái tỏ vẻ nghiêm trọng. Sau vài giây, cô lên tiếng:
- Được, tôi biết rồi, trước tiên cô mau đến đây đã.
Dứt lời, Kỳ Ân trực tiếp tắt bộ đàm. Sherry cũng tắt tín hiệu của mình. Cô cắn môi, nói:
- Việc phó chủ ở đây là nằm ngoài tính toán của chúng ta, rốt cuộc cô ấy đến đây làm gì chứ? Nếu bị lộ thì chúng ta cũng có thể bị liên lụy.
Kỳ Ân nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu đáp:
- Tôi không biết, nhưng dù sao phó chủ cũng đang ở đây rồi, chúng ta phải mau chóng tìm ra cô ấy, trước khi ám vệ của Bush kịp nhận ra có kẻ xâm nhập, nếu không sẽ có rắc rối lớn đấy. Liên lạc với đội ám vệ đi, bảo bọn họ để ý.
Sherry gật đầu, ngay lập tức làm theo. Kỳ Ân xoay người lại, muốn thông báo cho Vivian, thế nhưng đúng lúc đó, cô lại phát hiện ra, đằng sau mình chẳng có ai cả....
- Nữ hoàng Vivian?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
41 chương
22 chương
35 chương
36 chương