Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 829
Âu Dương Thiên Thiên nắm chặt tay Âu Dương Vô Thần, mỗi bước cô đi, trong lồng ngực đều đập từng tiếng "thình thịch" rất mạnh. Bởi vì biết phía trước là cánh cổng mở ra bí mật, nên trái tim cô cứ không ngừng cảm thấy bồi hồi.
Hai người men theo lối nhỏ, càng đi, cây cối xung quanh càng thưa dần, cho đến cuối con đường, họ bắt gặp hình ảnh một tòa biệt thự to lớn, ngự trị trên đỉnh đồi.
Âu Dương Vô Thần dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi tiếp, vòng qua một đoạn đất được xây dựng khéo léo theo hình xoắn ốc, và rất nhanh chóng, họ đến trước cổng chính của tòa biệt thự.
Gió thổi ngang qua làm mái tóc của Âu Dương Thiên Thiên bay lên. Cô mím môi, đưa tay lên vén tóc mình, đồng thời quét mắt nhìn xung quanh một lượt, dù đã trực tiếp nhìn thấy thứ trong tầm mắt mình nhưng cô vẫn không thể tin được.
Đúng thật là... có biển thật này, ở ngay lối chính diện của tòa nhà luôn. Sao họ có thể sống được ở đây khi gió biển cứ thổi vù vù thế này chứ?
Âu Dương Vô Thần đứng trước cửa vài giây, ngay sau đó nó tự động mở ra, bên trong là hai hàng người đứng một cách nghiêm chỉnh. Thấy anh, họ cúi đầu một góc 90 độ, đồng thanh lên tiếng:
- Master!
(Kình chào cậu chủ.)
Âu Dương Thiên Thiên giật mình trước cách chào hỏi đầy trang trọng này, cô vô thức lùi về sau, nhích thân thể vào sát người đàn ông bên cạnh. Âu Dương Vô Thần ngược lại tỏ ra rất bình thường, anh dường như đã quen với việc này, trên khuôn mặt cũng không biểu hiện điều gì. Nắm chặt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, anh cất bước đi vào trong.
===================================
Ở một góc trong khu rừng cách đó không xa, một bóng đen đang đứng lấp ló sau thân cây, cứ cách vài giây hắn ta lại ló mặt ra, dùng chiếc ống nhòm nhìn về phía căn biệt thự trên đỉnh đồi. Chính lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được có thứ gì đó lạnh toát đang kề vào gáy mình, ngay lập tức, hắn đứng bất động tại chỗ.
Không dám quay đầu, kẻ đó lên tiếng:
- Who are you?
(Ngươi là ai?)
Người phụ nữ phía sau nghiêng đầu sang một bên, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, chậm rãi nói:
- That question must be me asking you. Who are you?
(Câu hỏi đó phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ. Ngươi là ai?)
Người đàn ông sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta từ từ bỏ chiếc ống nhòm xuống, thế nhưng khi chỉ mới động đậy một chút thì đã bị thứ vũ khí sắc bén đằng sau ấn sâu vào da thịt. Vivian chớp đôi mắt lạnh lẽo, lên tiếng:
- Don"t do stupid things if you don"t want your head to leave your neck. With my skills, being able to make you die without moaning, and in a place like this, no one knows for sure what will happen. Obediently answer my question.
(Đừng làm những điều ngu ngốc nếu ngươi không muốn đầu của mình lìa khỏi cổ. Với kĩ năng của ta, có thể dễ dàng khiến ngươi chết mà không kịp rên luôn đấy, và ở một nơi như thế này, sẽ không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta đi.)
Người đàn ông nghe vậy, dừng ngay mọi hành động của mình lại, lắp bắp đáp:
- Wait, I"m just a passerby, I don"t mean to do anything.
(Đợi đã, tôi chỉ là một người qua đường thôi, tôi không có ý làm gì cả.)
Vivian nhếch môi cười nhạt, giảo hoạt nói:
- Passers? Don"t fool me. The number of people who know this place is not small, but not many people know whose territory it is. Especially when someone is snooping outside the territory of America"s largest clan, along with a binoculars.
(Người qua đường? Đừng có lừa ta. Số người biết nơi này không ít, nhưng cũng không nhiều người biết đây là lãnh thổ của ai đâu. Đặc biệt là khi có kẻ nào đó đang rình mò bên ngoài lãnh thổ của gia tộc lớn nhất nước Mỹ, cùng với một chiếc ống nhòm.)
- Will I give you one last chance, say or not?
(Ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hay không nói?)
Dứt lời, Vivian hơi dùng lực ở tay, khiến lưỡi dao in sâu vào gáy người đàn ông, nó sắc bén đến mức... một đường cắt màu đỏ đã hiện ra ngay trên da thịt kẻ đó.
Người đàn ông vô cùng sợ hãi, thế nhưng lại không chịu mở miệng đáp. Hắn ta mím môi, quyết không trả lời, đồng thời nhắm mắt lại, tựa như đã sẵn sàng cho cái chết.
Vivian nhìn ra được điều này, khóe mắt cô lóe lên sự giễu cợt. Là một kẻ sợ chết nhưng lại rất kín miệng, nếu đã không chịu nói, vậy thì.... để cô tiễn hắn xuống suối vàng.
Nghĩ rồi, cô siết chặt cán dao, lạnh lùng ra tay.
- Khoan đã! - Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, chất giọng của người đó khiến Vivian bất giác ngừng tay, quay phắt đầu lại.
Một đám người áo đen đã đứng xung quanh cô, trong đó, kẻ ở giữa tháo khăn choàng đầu xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
- Selina? - Vivian thảng thốt kêu lên.
Mã Nhược Anh nhăn mày, đưa một ngón tay lên miệng, như ám chỉ Vivian hãy nhỏ giọng. Liếc nhìn con dao trên tay người phụ nữ, cô nhẹ nhàng nói:
- Đây là người của tôi, cô thả vũ khí xuống đi.
Vivian kinh ngạc nhìn Mã Nhược Anh, sau vài giây lưỡng lự, vẫn là chậm rãi thu con dao về. Quay sang đối diện trực tiếp, cô lên tiếng:
- Selina, tại sao cô lại ở đây?
Mã Nhược Anh mím môi, hỏi ngược lại:
- Tôi có việc ở gần nơi này, vậy còn cô?
Câu trả lời qua loa của Mã Nhược Anh khiến Vivian hoài nghi, nhưng vẫn thành thật đáp:
- Đây là nhà của Phelan, nên tôi cùng cậu ta và Âu Dương Thiên Thiên đến để...
- Cô nói cái gì? - Cắt ngang lời của người phụ nữ, Mã Nhược Anh trợn mắt hỏi.
Hành động này của cô càng khiến Vivian nảy sinh nghi ngờ, bất giác im lặng, không nói nữa.
Thấy vậy, Mã Nhược Anh có chút lớn tiếng:
- Tôi hỏi cô vừa mới nói cái gì?
Ấn đường Vivian cau chặt lại, sự khó chịu biển hiện rõ ràng trên khuôn mặt, cô nheo mắt nguy hiểm:
- Selina, cô nghĩ mình đang quát vào mặt ai vậy hả?
Mã Nhược Anh dường như rất kích động, vươn tay ra nắm lấy bả vai Vivian, gằn giọng:
- Trả lời tôi đi!
Vivian lần này thực rất tức giận, nhưng lí trí mách bảo cô Mã Nhược Anh có vấn đề, vì vậy cô cố gắng áp chế cơn giận trong lòng mình lại, nghiến răng đáp:
- Tôi nói... nơi này là nhà của Phelan, là chỗ ở của Bush. Cô lớn lên cùng cậu ta mà không biết điều này sao?
- Không, câu sau. Tôi không hỏi thứ đó. - Gần như là ngay lập tức, Mã Nhược Anh phản bác.
Vivian bực bội cau mày, cộc cằn trả lời:
- Tôi đi cùng Phelan và Âu Dương Thiên Thiên, họ có buổi gặp mặt với Bush ngày hôm nay. Vừa ý cô chưa?
Hất văng tay của Mã Nhược Anh ra khỏi vai mình, Vivian ghét bỏ lùi về sau. Lúc này, bộ đàm trên tai Mã Nhược Anh kêu lên hai tiếng "rè rè", rồi xuất hiện một giọng nói:
- Boss, he come.
(Cô chủ, hắn đến rồi.)
"Phạch, phạch, phạch" - Cùng khi đó, một loạt cây cối xung quanh đột nhiên chuyển động mạnh, và âm thanh nặng nề vang lên trong không trung, sức gió là từ trên hướng xuống dưới.
Mã Nhược Anh chậm rãi ngửa cổ lên trời, đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh một chiếc trực thăng bay ngang qua, tiến thẳng về phía ngôi biệt thự đằng xa. Trên thân của nó, khắc lên một hình ảnh mà cô cực kì căm ghét.
Chữ R, bị cắt ngang bởi một thanh kiếm - Kí hiệu của Rostchild!
==============================================
Bên trong ngôi biệt thự, Âu Dương Thiên Thiên đứng ở sảnh chính, có chút bối rối nhìn xung quanh.
Bên ngoài đã nhiều người đón tiếp lắm rồi, bên trong... còn nhiều hơn nữa. Phải có bao nhiêu người hầu đang ở trong cái sảnh rộng lớn này đây? Nhìn sơ qua cũng biết không dưới 30 người rồi. Có cần phải long trọng thế không?
Âu Dương Vô Thần tùy tiện liếc mắt nhìn về phía một hầu nữ, hỏi:
- Bà nội và ba tôi đang ở đâu?
Trước câu hỏi của anh, người đó cung kính cúi đầu, dường như không bất ngờ trước ngôn ngữ của anh, thành thạo đáp:
- Thưa đại thiếu gia, lão gia chủ đang ở trong thư phòng. Còn gia chủ đã ra ngoài từ sáng, vẫn chưa trở về. Đại thiếu gia có cần tôi cho người vào thống báo với lão gia chủ hay không?
Âu Dương Vô Thần nghe thế, lạnh nhạt trả lời:
- Được, ngươi đi đi.
Nhận được lệnh, nữ hầu giữ nguyên tư thế cúi đầu, sau đó lùi dần về sau và rời đi. Âu Dương Vô Thần vẫn một mặt băng lãnh, anh ung dung dắt tay Âu Dương Thiên Thiên đi về phía trước, thản nhiên ngồi xuống ghế. Đối với những người anh lướt qua, ai nấy cũng đều cúi thấp đầu, tựa như cực kì cung kính, cho đến khi anh an tọa, mới ngước mặt lên. Dù vậy, cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì ra bên ngoài. Việc họ làm, cứ như là những con rô bốt, nghiêm trang và không phạm lỗi nhỏ nào.
Âu Dương Thiên Thiên: "..." Đột nhiên có cảm giác mình lạc vào động băng rồi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bình tĩnh thích ứng với mọi việc. Cô cẩn thận đảo mắt, quan sát một lượt những thứ bên trong căn nhà. Nhìn bên ngoài thì biết nó rất rộng rồi, nhưng nhìn trực tiếp thế này lại càng thấy nó rộng nhiều hơn nữa. Một cái đại sảnh, gần như ngang bằng với mấy ngôi nhà của Âu Dương Vô Thần ghép lại, có khi mở một show diễn thời trang ở đây cũng không hết chỗ nữa.
Các cột nhà rất to, bao quanh bởi đá cẩm thạch nên rất sáng và bắt mắt. Trên những bức tường, gắn hàng loạt các bức tranh, rìa của nó đều làm bằng vàng. Có tranh của Pablo Picasso, Edouard Manet, thậm chí là Leonardo da Vinci.... đều là những tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng thế giới. Và còn...
Đang nhìn đến bức tường treo đầy tranh bằng vàng thì ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt khựng lại, bởi vì cuối bức tường đó... là đến đoạn cầu thang nối giữa tầng một và tầng hai. Đây cũng là điểm nhấn của đại sảnh, bởi thiết kế cầu thang của biệt thự này theo phong cách cổ điển sang trọng. Kiểu dáng cầu thang được xây theo mô hình xòe cong hình nan quạt vô cùng duyên dáng và mềm mại, tạo được sự long trọng, tráng lệ đầy kiêu kì.
Thế nhưng, đây không phải lí do khiến Âu Dương Thiên Thiên ngừng mắt, sự chú ý của cô là đặt vào người đang bước xuống từ cánh cầu thang bên trái.
Một người phụ nữ trung niên, tóc xoăn màu vàng nhạt, khoác trên mình bộ váy hoa đỏ dài đến gót chân. Dáng người cao gầy, thần thái kiêu ngạo, quý phái.
Người phụ nữ đó chỉ bước vài bước, sau đó thì dừng lại. Từ trên cao, bà ta chậm rãi quay mặt nhìn xuống dưới, khoảnh khắc đó, lồng ngực Âu Dương Thiên Thiên bỗng đập mạnh một tiếng "thịch".
Phải rồi, ngoài Aurora, còn có một người khác xuất hiện trong kí ức của cô, với thân phận rất rõ ràng. Mái tóc màu vàng nhạt... Mary.
Chúng ta gặp nhau rồi, Mary FirstFlo.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
10 chương
26 chương