Anh so độ đáng yêu với em
Chương 1
Tháng 8, sau khi đêm đến, thành phố H mơ hồ lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Một trận gió đêm thổi tới, Mạnh Hân mặc áo tay ngắn, quần đùi nên không khỏi run cầm cập.
Lúc này cô đang ngồi ôm chặt đầu gối trên băng ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi, ngẩn người nhìn những người bên cạnh hồ nước.
Sắc trời đã tối, nông thôn ít có cảnh vật che chắn làm lộ ra những vì sao sáng chói đầy trời, động lòng người, mặt hồ tỏa ra ánh trăng, những ngọn sóng chiếu sáng lấp lánh.
“Ding dong…”
Cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi mở ra, người đàn ông chậm rãi đến gần cô, cầm trên tay một hộp trà sữa Tiểu Mỹ.
Bước chân của Trần Dụ Sâm dừng lại hồi lâu trước mặt Mạnh Hân, kéo ra vẻ mỉm cười: “Đây, thứ em thích uống nhất”.
Mạnh Hân không nhận lấy, chỉ ngước mắt lên hỏi 1 câu: “Tại sao đột nhiên muốn quay về? Anh nói nghỉ hè sẽ ở thành phố P mà”.
“Anh…”
Trần Dụ Sâm ngập ngừng, xoay lưng lại, không nói hết lời.
Mạnh Hân cũng không hỏi, đứng đối diện anh, con ngươi trong suốt lấp lánh có thần nhìn anh, hai người như là muốn nói điều gì, lại giống như đang đợi đối phương mở miệng.
“Tiểu Mạnh”. Ánh mắt Trần Dụ Sâm né tránh trong chốc lát, gằn từng chữ một: “Chúng ta chia tay đi”.
Khóe miệng cô vẽ ra một nụ cười mỉa mai: “A”.
Có một số việc đã sớm có dấu hiệu.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, Mạnh Hân liền loáng thoáng có cảm giác bọn họ sớm muộn cũng sẽ chia tay.
Có thể là khi Trần Dụ Sâm đối xử với cô rõ ràng ngày càng qua loa lấy lệ, có thể là khi anh nói với đi ngủ nhưng xoay người lại thấy đang rủ bạn bè đi hát Karaoke, hoặc là khi cơ bản anh không nhớ được, cô vẫn luôn ghét vị ngọt của trà sữa Tiểu Mỹ.
Trần Dụ Sâm thấy cô không có chút phản ứng nào, ngược lại có chút nóng nảy, đến bên cạnh băng ghế dài, giọng nói như muốn chối bỏ trách nhiệm: “Tiểu Mạnh, em quá tự lập, căn bản không cần anh…”
“Cút”.
“Anh… xem như, em coi như người không tốt là anh đi, hy vọng em không quá đau khổ, càng không nên không quên được anh…”
Nói nhảm quá nhiều, bản thân sẽ tự thấy mình tốt đẹp.
“Yên tâm, sẽ không”. Ánh mắt Mạnh Hân trầm xuống, “Em nói, cút”.
Trần Dụ Sâm nhất thời đờ người ra tại chỗ, sau đó anh thở phào, khóe miệng kéo nhẹ ra vẻ mỉm cười.
Sau khi đợi Trần Dụ Sâm rời đi, cô đứng nhắm mắt tại chỗ, cảm giác đau đớn bị đình trệ bây giờ mới chậm rãi dâng lên, lây lan đến từng bộ phận trên cơ thể.
Không phải là lưu luyến không rời, chỉ gần giống loại cảm giác không cam lòng, khó giải thích được, chính là muốn hỏi kết quả cho rõ ràng.
Nhưng cuối cùng Mạnh Hân cũng không nói gì, chỉ xoay người mở khóa màn hình điện thoại di động, lập tức chặn số điện thoại của Trần Dụ Sâm, đi vào cửa hàng tiện lợi để mua một chai bia, lúc tính tiền, vành mắt đỏ hoe của cô đã làm nữ nhân viên trong cửa tiệm sợ hết hồn.
Trừ hồ nước nho nhỏ này, bên cạnh cửa hàng tiện lợi còn có một con sông.
Mạnh Hân đi mấy bước dọc theo bờ đê, dứt khoát ngồi xuống, cách lan can, nhìn nhau không nói với con sông kia.
Cô yên lặng mở nắp chai bia, uống một hớp lớn.
Mùi cay đắng của chất lỏng kia nhanh chóng lan ra từ đầu lưỡi, Mạnh Hân cảm thấy mũi có chút muốn sặc, dứt khoát không uống tiếp, chỉ đem chai bia đặt bên cạnh rồi ngẩn người.
Lúc này, di động đặt trong túi rung lên, Mạnh Hân lấy ra nhìn một cái.
Là Lâm Tử Hi.
Cô hít mũi một cái, lại nói thử vài âm tiết, sau khi xác nhận giọng của mình không có vẻ nức nở thì mới nhấn nút nghe.
“Cậu rời nhà chưa?”
“Đi đâu?”
Lâm Tử Hi nghe được cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, có chút vội vàng hỏi: “Tiệm thịt nướng nha, cả thế giới chờ một mình cậu đó, khi nào đến đây?”
Mạnh Hân mới sực nhớ tới, hôm nay cô có hẹn với mấy đứa bạn cũ.
Cô hít sâu một cái, nói ra mọi chuyện vừa mới trải qua: “Tớ chia tay rồi, bây giờ không có tâm trạng ăn đồ nướng, xin lỗi…”
Mạnh Hân mới nói được một nửa, liền nghe được đầu dây bên kia muốn nổ tung lên, ba người bạn cũ tụ chung một chỗ, bla bla hỏi một đống thứ, rất kinh ngạc.
“Tại sao?!”
“Không phải hai người rất tốt sao, học kỳ sau cậu cũng sẽ đến thành phố P học, làm sao đột nhiên lại…”
Trần Dụ Sâm là học trưởng của bọn cô, bọn họ gặp nhau trong Hội học sinh, sau đó Mạnh Hân và anh ta đến với nhau một cách tự nhiên, ở cùng một chỗ đại khái cũng hơn một năm.
Mặc dù hai người bọn họ không phải loại người thích phô trương sự ân ái, nhưng với những người khác thì quan hệ giữa hai người bọn họ coi như ổn định.
Mặc dù chưa gặp qua cha mẹ hai bên, nhưng cha mẹ đối phương cũng biết đại khái về sự tồn tại của nhau, kết quả bây giờ nói chia tay liền chia tay.
… Cái gì ổn định đều là giả, quan hệ giữa bọn họ giống như bề ngoài hoàn hảo nhưng bên trong là trái cây bị hỏng, đã sớm có vấn đề, chỉ là bây giờ mới mở ra.
Mạnh Hân cũng không muốn truy cứu trách nhiệm gì cả, chuyện thành thế này, hai người đều khó có thể đổ lỗi cho riêng người kia.
Mấy âm thanh khác nhau vang lên trong tai cô, Lâm Tử Hi đang đề nghị đến khu hộp đêm HAPPY.
“… Đi hộp đêm thì không cần. Trước hết hôm nay tớ muốn yên lặng ở một mình, ngày khác sẽ nói chuyện với mấy cậu, gặp sau”.
Mạnh Hân cầm chai bia, chỉ cảm thấy, có chút mệt mỏi.
///
Buổi tối thành phố H thường sẽ không có người đi qua, phần lớn các hàng quán cũng chuẩn bị đóng cửa.
Bây giờ chỉ còn lại lác đác mấy cửa hàng còn mở đèn, cung cấp ánh sáng cho khách qua đường tình cờ ghé qua.
Mạnh Hân ngồi bên bờ đê vừa nghĩ rất lâu, nhớ lại từng ly từng tí những thứ cùng trải qua với người kia, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cục đã sai chỗ nào, để cho quan hệ của bọn họ đi đến kết thúc không thể quay đầu lại.
Nhưng cô luôn luôn nghĩ thoáng, sau khi tự mình khóc một trận xong, rất nhanh đưa ra kết luận.
Kết thúc thì kết thúc, ngày mai cô sẽ phấn chấn lại.
Mạnh Hân không biết mình đã ngồi đó bao lâu, đầu tiên nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó người kia lại dứt khoát đi tới cạnh cô rồi dừng lại.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, mở miệng hỏi: “Tiểu thư, tại sao lại ngồi một mình ở đây? Rất nguy hiểm đó!”
Ấn tượng đầu tiên của Mạnh Hân với cậu ấy là giọng nói đầy từ tính, chân thành, vang vọng trong gió đêm, cho người khác một cảm giác rất trầm ổn.
Cô nghi ngờ, quay đầu lại.
Mặc dù trong bóng tối, mặt mũi đối phương không rõ ràng, cô vẫn có thể loáng thoáng nhận ra đây là một khuôn mặt rất phù hợp với giọng nói kia.
Tuổi tác đối phương nhìn cũng xấp xỉ cô, gò má góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đào hoa, môi mỏng nhẹ nhếch.
Nhìn…là một người có chút lạnh lùng.
Tại sao lại bắt chuyện với cô?
“…”
Mạnh Hân sẽ không vì một người xa lạ có khuôn mặt dễ nhìn mà buông lỏng cảnh giác.
Cô rũ mắt xuống, đáp lời lễ phép nhưng có chút xa cách: “Không có gì”.
Mạnh Hân nghĩ, bất kể đối phương có ý tốt hay ý xấu, dù sao đi nữa cũng nên rút quân đi.
Chàng trai kia quả thật biến mất một lúc như mong muốn của cô.
Nhưng mà, Mạnh Hân nhìn chằm chằm vào hướng đi của cậu ta, phát hiện người kia đang chạy đến một quán trà không xa, gọi một ly trà sữa.
… Sau đó, anh lại mang túi nhựa đựng ly trà sữa trở về.
Túi nhựa in hình một con mèo hoạt hình đáng yêu, chính là tiệm trà cô thích, tiệm trà con mèo bên bờ đê.
Cô nhất thời bối rối: “… Hả?”
Lúc nói chuyện, Mạnh Hân tỏa ra mùi rượu mà ngay cả cô cũng tự thấy hơi nặng mùi, nhưng chân mày của cậu ta không hề nhíu lại, chỉ nhìn thẳng vào cô.
Giang Hoa ôn hòa cười cười một tiếng, đưa túi nilon tới, nhưng cô không nhận lấy.
“?”
Mạnh Hân nhíu mày một cái, mặc dù cô uống rất nhiều bia, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng.
Có thể không biết có phải do cô uống nhiều hay không, Mạnh Hân lại cảm thấy nam sinh có vẻ bề ngoài lạnh lùng kia cười lên có chút đáng yêu.
Cô do dự một lúc, đôi mắt đỏ hoe, có chút cảnh giác, hỏi: “Cậu cần giúp gì không?”
“Có ý gì?”
“Cậu… có phải cậu đang cần giúp đỡ không?”
“Thực ra là có”, anh gãi đầu một cái, đàng hoàng nói: “Thật ra thì tớ bị lạc đường, đi vòng vòng mấy giờ đồng hồ vẫn chưa tìm được trạm xe”.
“… Lạc đường ở khu này?”
Tâm tình Mạnh Hân có chút phức tạp.
Thành phố H chỉ là một thị trấn nhỏ xíu, cô có thể đi xe gắn máy lượn quanh trong 10 phút, có thể lạc đường ở đây…
Vâng, đấy cũng là một nhân tài.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
7 chương
83 chương
88 chương
49 chương
10 chương
22 chương