Đích nữ phong hoa
Chương 1 : Xuyên qua?
Ánh mặt trời sáng rỡ, gió nhẹ mơn man, muôn nghìn nụ hoa xinh đẹp e ấp chỉ đợi thời khắc nở rộ, hết thảy tất cả đều báo hiệu mùa đông đã qua, một mùa xuân nữa lại tới, vạn vật bắt đầu phục sinh, mọi người cũng đều từ trong phòng ấm áp đi ra, cảm thụ mùa xuân dạt dào, mà hoa viên đã vắng lặng, lạnh lẽo thật lâu, cũng bởi vì mùa xuân đến mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Lam Mạch cũng là một thành viên trong đoàn người này, ngồi trên băng ghế dài ở công viên, Lam Mạch khép hờ mắt, phơi mình dưới thái dương ấm áp, tận hưởng không khí mới mẻ trong lành làm tâm tình của Lam Mạch thật tốt, khóe miệng giơ lên một cái tiếu ý, gương mặt trẻ trung xinh đẹp, khí chất lười biếng, còn có khóe miệng thư thái tiếu ý, làm cho Lam Mạch trong lúc lơ đãng cũng trở thành một cái phong cảnh đặc biệt, mọi người đang ngắm cảnh, chơi đùa cũng tự nhiên hướng ánh mắt về người thiếu nữ này, nhìn bộ dáng thảnh thơi của nàng, không khỏi hiểu ý cười.
Đối với những ánh nhìn thường thường tập trung trên người mình, Lam Mạch tự nhiên cảm thụ được, nhưng nàng vẫn không có mở mắt, khóe miệng độ cong cũng không có bất kỳ thay đổi nào, cho tới khi… Hai đạo ánh mắt khiến nàng khó chịu, lại quen thuộc rơi vào trên người mình, Lam Mạch mới từ từ mở mắt. Khi nhìn đến cách đó không xa hai người đàn ông cao lớn đang ra vẻ cùng mọi người ngắm cảnh, Lam Mạch lông mi khẽ chớp, khóe miệng hàm chứa ý cười sâu sắc, nhưng lại mang theo một tia lãnh ý, thực sự là đúng dịp a! Mấy ngày qua chỉ cần mình xuất hiện ở nơi nào đều có thể thấy bọn họ, ha hả thực sự là thật trùng hợp.
” Đại ca, nàng có phải là phát hiện chúng ta rồi không?” Chú ý tới Lam Mạch nhìn qua ánh mắt, một trong hai người đàn ông vội vàng cầm tờ báo lên che giấu, quay qua tên còn lại thấp giọng nói.
“Sẽ không, chúng ta mấy ngày nay đều là xa xa theo, với cự ly này đến cả dung mạo còn không thấy rõ, nàng không có khả năng nhớ kỹ chúng ta, làm sao có thể phát hiện cái gì.”
” Thế nhưng, ta luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi của nàng, giống như là biết chúng ta đang theo dõi nàng dường như.”
” Ai nha! Ngươi đây là chột dạ tự mình dọa mình sinh ra ảo giác mà thôi.”” Thật vậy chăng?”
” Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Nam tử nói xong không có sợ hãi nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù nàng phát hiện thì có thể thế nào? Chúng ta lại chưa làm gì nàng, dù nàng có nghi ngờ chúng ta mà báo cảnh, không có bằng chứng cảnh sát cũng không thể làm gì chúng ta.
“Ừ! Đại ca nói cũng đúng.” Lời của tên đàn ông kia trấn an sự bất an của hắn, sau khi bình tĩnh lại, hắn đặt tờ báo xuống, nhìn sang phía Lam Mạch vẫn đang ngồi ở trên băng ghế, tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt trở lại, không hiểu nói: “Đại ca, ngươi nói Lam tổng tại sao muốn tại sao muốn chúng ta theo dõi con gái của hắn? Ta thực sự là không hiểu.”
“Hào môn sự tình chúng ta làm sao rõ ràng được, chúng ta chỉ cần tiền, hắn cho chúng ta tiền, chúng ta thay hắn làm việc, những thứ khác chúng ta không cần phải xen vào, chúng ta cũng không xen vào được. Được rồi, đừng có đoán mò, nàng phải đi rồi, chúng ta mau đuổi theo.” Thấy Lam Mạch đứng dậy chuẩn bị rời đi, nam tử vội vàng nói.
“Hảo.”
Hai tên đàn ông giữ khoảng cách đi theo Lam Mạch.
“Di! Đại ca, này hình như không phải đường đi Lam trạch, nàng đây là muốn đi đâu?”
” Chúng ta đi theo là được, quản nàng đi đâu?” Nhìn xung quanh con phố có chút vắng lặng, còn có phía trước Lam gia tiểu thư đang thong thả đi, nam tử cũng không có để ý, thuận miệng đáp.
” Đại ca, nàng rẽ.”
“Đuổi kịp.”
“Người đâu rồi?” Sau khi rẽ, vốn tưởng rằng Lam Mạch vẫn sẽ như cũ ở trong tầm mắt lại biến mất không thấy bóng dáng, điều này làm cho bọn họ sửng sốt.
“Mau, đi về phía chỗ rẽ kia xem xét.” Nam tử sửng sốt một chút, lập tức quyết định, hai người bước nhanh tiến về phía trước.
Mới vừa vào chỗ rẽ, nam tử bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu lui về phía sau.
” Đại ca, thế nào…” Theo sau mà đến nam tử, nhìn thấy có người từ chỗ rẽ đi ra, giọng nói ngập ngừng, vẻ mặt tránh né quay đầu nhìn về phía đại ca của hắn, thế nhưng, khi nhìn đến vẻ mặt khó coi của đại ca, còn có bên hông hắn bị để thứ gì đó, sắc mặt chợt đại biến, kinh hô: “Lam tiểu thư, không cần, không cần nổ súng.”
Lam Mạch nghe được tiếng hô của hắn, ánh mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng cười, tay cầm súng nhưng không có một chút di động, lười nhác nói: “Lam tiểu thư? Ha hả, ta lại không nhớ rõ chúng ta đã từng gặp mặt?”
“Ách!” Lam Mạch nói, làm cho nam tử bắt đầu khẩn trương.
Tên đại ca kia nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, quay sang Lam Mạch cười nói: “Lam tiểu thư là đại nhân vật, có tiếng tăm, chúng ta biết ngươi cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Lam tiểu thư không biết chúng ta mà thôi, ha hả.”
“Thế sao?” Lam Mạch nghe xong lời của hắn, thu lại ý cười, lạnh lùng nói: “Ta không muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa, gọi điện thoại cho cố chủ của ngươi.”
” Lam tiểu thư ngươi có phải hay không đã hiểu lầm rồi, chúng ta không có cố chủ gì cả.”
” Ha hả, ngươi chắc là không biết ta là một người lười nhác, nhưng cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa thiếu nhất đó là tính nhẫn nại, phiền nhất là người khác nói dối ta, hiện tại ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không cho ta nghe được thanh âm của cố chủ ngươi, ta chỉ có thể từ trên người ngươi lấy xuống một số thứ, tiêu trừ đi sự không hài lòng của ta.” Lam Mạch vừa nói, khẩu súng cũng vừa chậm rãi di chuyển tới đũng quần của nam tử, nhìn hắn vẻ mặt xấu xí không ngừng biến hóa, nhướng mày cười, nhẹ giọng lưu loát đếm: “Một, hai, ba.” Lam Mạch vừa dứt lời.
“Ta gọi.” Nam tử vẫn chăm chú nhìn khẩu súng trong tay của Lam Mạch, khi thấy ngón tay để ở cò súng của nàng chặt lại một chút, biết nàng tuyệt đối điều không phải đang nói đùa, vội vàng nói: “Ta gọi, ta lập tức gọi, Lam tiểu thư ngươi.. ngươi đừng nổ súng.”
“Gọi đi!” Đối với câu trả lời của nam tử, Lam Mạch không hề thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nam tử tìm số điện thoại , bàn tay run run, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Nàng đối với mục đích bọn hắn theo dõi nàng một chút cũng không đề cập tới, trực tiếp cho bọn hắn kết quả, phục tùng hoặc chết, nàng làm như vậy chính là mình muốn tìm lý do qua loa chống đỡ cũng không có cơ hội, hơn nữa vừa đoán liền hỏi đến người phía sau màn kia, nghĩ vậy, nam tử bắt đầu thấy nhút nhát, nàng hiện tại chỗ nào là bọn hắn tưởng rằng là vô hại thiếu nữ, nàng căn bản là một cái ma nữ đội lốt dê non, tâm tư thâm trầm, sát phạt quyết đoán, không kinh hãi không sợ sệt, dưới tình huống như vậy mà trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Nhìn Lam Mạch như vậy, nam tử mặc dù thầm hận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là ác ý nghĩ: Chờ sau khi điện thoại nhấc máy, xem ngươi còn có thể cười được nữa hay không. Điện thoại vừa thông nghe được bên trong âm thanh đô đô, nam tử làm bộ lơ đãng xoa bóp miễn đề.
Động tác nhỏ của hắn, Lam Mạch nhìn rõ trong mắt nhưng nàng không thèm để ý chút nào.
“Alo.” Giọng nói quen thuộc mà lại xa lạ vang lên ở bên tai Lam Mạch, trong nháy mắt Lam Mạch lộ ra âm trầm rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
“Alo! Lam tổng, là ta.” Nam tử vừa nói vừa có chút mong đợi nhìn về phía Lam Mạch, cho rằng có thể nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của nàng, kết quả, hắn thất vọng rồi, nàng phản ứng gì cũng không có.
Điện thoại bên kia yên lặng một hồi, mới lên tiếng nói: “Phát sinh tình huống khác thường gì sao?”
“Cái này…” Nam tử nhìn Lam Mạch thủy chung vẫn bình tĩnh, nuốt nước miếng một cái không biết nên nói như thế nào.
” Có việc thì nói mau, đừng có ấp a ấp úng, Lam Mạch nàng hiện tại ở đâu? Đang làm cái gì?”
Lam Mạch nghe câu hỏi trong điện thoại, tiếp nhận điện thoại từ tay của nam tử đang khổ sở không để ý nói: “Phụ thân đại nhân, ngươi đây là đang tìm ta sao? Ha hả, ta thật cảm động.”
” Lam… Lam Mạch ngươi…?”
“Là ta.” Lam Mạch đối với điện thoại không lạnh không nóng, bình tĩnh nói: “Phụ thân đại nhân, ta nhớ kỹ ta đã nói qua, giữa chúng ta tốt nhất là không cần qua lại nữa, bây giờ ngươi thế nhưng không tuân thủ hứa hẹn, ta rất không vui.”
” Lam Mạch, ta là ba ba ngươi, ngươi làm sao có thể nói chuyện với ta như vậy.”
” Ba ba? Đúng nha! Ngươi là ta Lam Mạch ba ba, đó cũng là lý do ngươi vẫn còn sống cho tới bây giờ.” Trong mắt của Lam Mạch thoáng qua lạnh như băng căm hận, lạnh lùng nói: “Lam tổng, ta hi vọng loại chuyện như thế này đây là lần cuối cùng, nếu như ngươi lại có hành động gì, ta rất vui lòng tiễn ngươi đi gặp gia gia.” Lam Mạch nói xong ném điện thoại cho tên nam tử bị chấn động bởi cuộc đối thoại của cha con nàng, xoay người rời đi.
” Lam Mạch, cái đồ nghịch nữ này, ta nói lại lần nữa, ông nội ngươi không phải do ta hại chết, đó là một cái ngoài ý muốn.” Thanh âm kích động trong điện thoại không cam lòng quát: “Ta là con trai của hắn, thế nhưng hắn lại hồ đồ đem toàn bộ tài sản đều làm cho ngươi kế thừa, không cho ta một cái gì cả, ngươi nói, điều này đối với ta công bình sao?”
“Ta lúc đó quá mức xúc động, phẫn nộ mới có thể tìm người bắt cóc ngươi, nhưng cũng chỉ là hù dọa ngươi một chút, muốn cho ngươi chủ động từ bỏ quyền kế thừa mà thôi, ngươi là con gái của ta, ta làm sao có thể tổn thương ngươi, là do ông nội ngươi hắn quá khẩn trương, quá lo lắng ngươi mới có thể một mình đi cứu ngươi, cho nên, nếu như muốn nói, ông nội ngươi hắn không phải do ta hại chết, mà là ngươi, là ngươi, đồ bất hiếu nữ nhi hại chết…”
“Phanh!”
“A, a.”
Một tiếng súng vang lên, hai tiếng kêu sợ hãi.
Nam tử cầm điện thoại di động co quắp ngồi bệt xuống đất, kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay bị đạn làm cho tan nát, khuôn mặt dại ra.
” Đại ca, đại ca, ngươi thế nào? Không sao chứ!”
Tiếng gọi ầm ĩ làm nam tử chậm rãi hoàn hồn, không trả lời mà ngẩng đầu nhìn cách đó không xa thiếu nữ, thấy đến ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương của nàng, còn có bóng lưng kiên quyết.
Hắn nhớ tới ánh mắt của thiếu nữ khi rời đi, rùng mình một cái, tự cảm thấy sự tình dường như còn không có kết thúc.
Quả nhiên, vài ngày sau, hắn ở TV, internet, báo chí thấy tin Lam thị xí nghiệp bị người thừa kế hợp pháp bây giờ – Lam Mạch, trên danh nghĩa ông nội toàn bộ quyên tặng cho cơ quan từ thiện. Tin tức này vừa xuất hiện liền đem tới rung động mãnh liệt, mọi người đối với thiếu nữ vừa tặng hết tài sản này đều tràn ngập tò mò, truyền thông cũng bắt đầu điên cuồng tìm thiếu nữ thừa kế trẻ tuổi này, hi vọng nàng có thể chấp nhận phỏng vấn, thế nhưng, những công ty truyền thông chỗ nào cũng có mặt này lục tung từng tấc đất vẫn không tìm được Lam Mạch, ngược lại lại tìm được rất nhiều chứng cứ phi pháp, trốn thuế lậu thuế, không từ thủ đoạn giành giật toàn bộ khoản tiền của phụ thân nàng – Lam Tống Hạnh. Chứng cớ xác thực, hơn nữa lại thêm truyền thông khuếch đại, Lam Tống Hạnh không cách nào ngụy biện bị tòa án xử 10 năm tù.
Còn Lam Mạch, dù cho mọi người có tìm thế nào, vẫn không thấy tăm hơi, nàng cũng dần dần được mọi người thần thoại, trở thành một truyền kỳ.
-------------------------
Hạo Nguyệt vương triều, Cố gia.
” Mai Hương, tiểu thư nàng đã hôn mê hai ngày, ngươi nói nàng còn có thể tỉnh lại sao?” Một cái thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi mặc trang phục nha hoàn cổ đại, nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt ở trên giường, quay lại phía nha đầu trang phục giống nàng nhẹ giọng nói.
“Ta làm sao biết?”
“Vậy ngươi hi vọng nàng tỉnh hay là không tỉnh nha?”
“Nàng là tiểu thư của chúng ta, ta đương nhiên hi vọng nàng tỉnh.”
Nha đầu nghe xong lời nói của nàng, kìm nén xúc động muốn vả miệng nàng, thấp giọng nói: “Mai Hương, ngươi thật đúng là dối trá, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi làm ra vẻ trung tâm cái gì.”
“Lan Hương, ngươi lời này là có ý gì?”
” Được rồi, được rồi, hảo tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận, là muội muội ta lỡ lời, nói sai rồi, nói sai rồi.” Lan Hương trấn an Mai Hương, ác độc nói: “Kỳ thực, ta nói với ngươi, ta bây giờ thật sự hi vọng tiểu thư cứ như thế đừng tỉnh, chết đi thôi.”
” Lan Hương ngươi…”
“Không cần phải giật mình như thế, suy nghĩ trong lòng của ngươi cũng giống ta.”
“Ta làm gì có.” Rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lan Hương hiểu rõ tâm tư của nàng, cho nên đối với việc nàng cãi lại không để ý tiếp tục nói: “Hừ! Chúng ta mặc dù là hạ nhân, là nha đầu, nhưng cũng cần thể diện, thế nhưng, theo chủ tử như tiểu thư chúng ta ngoại trừ bị người chê cười, bị người khinh thường, một chút chỗ tốt cũng không được đến, mỗi lần xuất môn bị người dùng những ánh mắt như thế nhìn, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn người.” Lan Hương châm chọc: “Điều buồn cười là đại tiểu thư của chúng ta, thấy nhiều người chú ý nàng như vậy, nàng lại không nhận ra, dương dương tự đắc. Ta thấy bộ dáng dương dương tự đắc của nàng, thật sự cảm thấy trên đời này không có ai so với nàng càng thêm ngu xuẩn.”
” Được rồi, đừng nói nữa. Nếu như bị người nghe thấy, hai chúng ta là muốn bị phạt.”
” Sợ cái gì, nha đầu trong phủ có suy nghĩ giống như chúng ta cũng không thiếu.”
” Có một số việc tự mình hiểu rõ là tốt rồi, vẫn là ít nói vài câu đi.” Mai Hương nhìn nhìn thiếu nữ nằm ở trên giường một chút, vẫn còn đang mê man bất tỉnh, thở phào nhẹ nhõm, kéo Lan Hương nói: “Đi thôi! Thuốc của tiểu thư chắc cũng xong rồi, chúng ta nên đi lấy thuốc.”
Lan Hương nghe xong không cam tâm tình nguyện đứng dậy, nói thầm: “Thật là phiền phức, nếu chết thì mau chết sớm đi một chút, ở mãi đây làm chúng ta thêm vất vả.”
” Đừng nói nữa, đi thôi!”
Các nàng vừa nói vừa ra khỏi phòng, mà thiếu nữ đang hôn mê ở trên giường, sau khi các nàng rời đi liền chậm rãi mở mắt, khóe miệng hơi nâng lên. Tiểu thư? Mai Hương? Lan Hương? Cổ đại? Xuyên qua? Ha hả a, thật thú vị.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
396 chương
47 chương
106 chương
62 chương